Triệu Duật còn thảm hơn, khuôn mặt đầy vết cào ngang dọc, m/á/u m/e be bét.
Phụ hoàng che mặt thở dài, tiện tay ném thẳng bản tấu chương về phía ta. Ta giơ tay chắn, uyển chuyển từ chối.
Phụ hoàng trừng ta một cái:
“Ngươi còn dám chắn!”
Ta lập tức bật dậy:
“Khởi bẩm phụ hoàng, nữ nhi và Mục Chiêu chỉ là phu thê giận dỗi, đầu giường cãi nhau cuối giường lại làm hòa.
Thái tử điện hạ nói nhi thần khiến các lão thần chạnh lòng, đội cho nhi thần chiếc mũ to như vậy, nhi thần thật sự không dám nhận.
Nhưng chiếc mũ mà ta đội cho Thái tử điện hạ, người nhớ đội cho vững.”
Triệu Duật quỳ rạp dưới đất, run giọng quát:
“Triệu Xu Ngọc, ngươi vu oan cho ta! Ngươi không có chứng cứ!”
“Đúng vậy, ngươi sai người bắt những người đó lại gán cho họ tội phản loạn, sau đó ném vào ngục nên đương nhiên ta không có bằng chứng rồi.
Chẳng qua, khi ta cho xây Trích Tinh lâu ngoài thành, có chiêu mộ vài người thợ là dân chạy nạn tới làm việc.
Bọn họ ly hương cầu thực, chỉ cần có miếng ăn là được.
Thái tử điện hạ, có cần ta mời bọn họ đến để phụ hoàng được nhìn thấy tận mắt hay không?”
10
Ánh mắt phụ hoàng nhìn ta thêm vài phần lạnh lẽo.
Ta biết, đến tận hôm nay, người vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ đề phòng đối với ta.
Ta giả vờ như không hay, đôi mắt ngây thơ trong sáng, dáng vẻ ngây ngô:
“Phụ hoàng, nữ nhi xây Trích Tinh lâu để vui đùa cùng đám nam sủng, đích thực là có lỗi. Mục Chiêu đã trách mắng nhi thần, nên nhi thần nhất thời nổi nóng đ/á/n/h nhau với hắn…”
“Nhưng cũng là vô tâm gieo liễu, cuối cùng cũng coi như đã giúp được vài phần cho dân gặp nạn, không phải sao?”
Phụ hoàng nghiêng người hỏi:
“Chẳng lẽ, ngươi còn muốn trẫm ban thưởng ư?”
Ta rụt cổ lại:
“Ban thưởng thì không dám, chỉ xin phụ hoàng đừng trách phạt.”
Phụ hoàng hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Triệu Duật bên cạnh ta, khẽ thở dài một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/k-ho-ch-tinh-h-a&chuong=6]
Người phất tay, ra hiệu cho ta lui ra.
Ta bước ra khỏi đại điện, cửa điện vừa khép lại, bên trong liền vang lên tiếng đồ vật bị ném loảng xoảng.
Cùng với đó là tiếng quát giận của phụ hoàng:
“Mẫu tử các ngươi đúng là đến c/h/ế/c cũng không biết hối cải!
Làm việc chẳng ra làm sao, tấu chương dâng lên buộc tội các ngươi sớm đã chất đầy trên án thư của trẫm!
Trẫm nhẫn nhịn không luận tội, chẳng qua là muốn xem ngươi có đủ bản lĩnh thu dọn nổi cái cục diện rối ren này không!
Mà ngươi lại dám trình lên cho trẫm một đáp án như thế này sao?!”
Ta ngẩng đầu lên, ánh dương trước mắt rực rỡ chói lòa.
Mẫu thân, sư phụ.
Trăng sáng soi đường, rồi sẽ có ngày biển lặng sông trong.
Mọi chuyện chỉ mới là khởi đầu.
Rốt cuộc phụ hoàng cũng không nặng tay trách phạt Thái tử, chỉ là cấm túc hai tháng mà thôi.
Sau đó, mẫu hậu truyền ta vào cung, lệnh ngự thiện phòng bày biện một bàn đầy thức ăn tinh xảo cầu kỳ, đặt trước mặt ta.
“Xu Ngọc, con làm tốt lắm. Sau này khi đệ đệ con đăng cơ làm Thái tử, nó nhất định sẽ cảm kích công lao của con. Đến lúc đó, nó sẽ phong con làm Hộ quốc Trưởng Công chúa, dưới một người, trên vạn người.”
Triệu Lâm, tám tuổi ngồi đó, nhỏ bé như một con chim cút, dưới sự ra hiệu của mẫu hậu, rụt rè gắp thức ăn cho ta:
“Tỷ tỷ, ăn đi.”
Ta vung tay, hất cả bát cơm trong tay xuống bàn.
“Nếu mẫu hậu dọn mâm cơm này chỉ vì chuyện ấy, vậy thì khỏi cần ăn nữa.”
Nụ cười của mẫu hậu lập tức đông cứng.
“Triệu Xu Ngọc…”
Ta đứng dậy rời bàn:
“Thái tử bị cấm túc là do hắn ta bất nhân, chẳng liên quan gì đến ta. Ta vốn tầm thường, chỉ muốn cùng các nam sủng vui đùa, hái hoa bắt bướm… Mẫu hậu muốn tranh giành quyền lực cho nó thì cứ tranh, đừng lôi ta vào.”
“Triệu Xu Ngọc, ngươi đừng tưởng bổn cung không biết!”
Sau lưng vang lên tiếng hét của mẫu hậu:
“Ngày nàng ta chết, đã để lại cho ngươi hai thứ…”
Bước chân ta khựng lại, quay lại nhìn.
Mẫu hậu nghiêng đầu, giọng yếu đi đôi chút:
“Nếu ngươi không chịu giúp mẫu tử chúng ta, thì ta sẽ nói hết cho phụ hoàng ngươi biết.”
Mẫu tử chúng ta.
Ha ha ha…
Ta bật cười, cười đến mức phải cúi cả người xuống.
“Thì ra trong lòng mẫu hậu, nữ nhi thân sinh như ta, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ, một công cụ để mẫu hậu tranh quyền đoạt vị.
Vậy sao mẫu hậu không sớm ra lệnh cho người bắt nhốt ta vào thiên lao, tra khảo ép cung để ta chịu khuất phục?
Hà cớ gì còn phải ra vẻ diễn vở kịch mẫu từ tử hiếu, tỷ đệ tình thâm này!”
Sắc mặt mẫu hậu tái nhợt:
“Xu Ngọc, bổn cung…”
“Không cần nói nữa.
Thứ mẫu hậu cần, ta sẽ giao cho người.”
Ta rút ra nửa miếng lệnh bài Thanh Y Vệ mà Mục Quốc công đưa, cùng bản thảo chế tạo đại pháo Hồng Y mà mẫu thân để lại, ném thẳng xuống đất.
Mẫu hậu nắm chặt hai món đó, vui mừng đến rơi lệ.
Tựa như trong tay có hai vật ấy, bà cũng có thể lập nên công trạng như mẫu thân ta năm xưa.
Ta cười khẽ:
“Mẫu hậu, từ nay về sau, người là Hoàng hậu nương nương, là mẫu thân của Triệu Lâm, duy chỉ không phải là mẫu hậu của ta.”
Mẫu thân của ta, chỉ có một.
Bà đã sớm không còn nữa…
Bà ra đi trong cơn mưa tầm tã năm Vĩnh Càn thứ tám.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận