Phụ hoàng phất tay áo, hào sảng tứ hôn, còn dặn dò:
“Nam sủng mười người là đủ, nhiều quá lại thành không ra thể thống gì.”
Ta nhận lấy thánh chỉ, vui vẻ lui ra.
Mẫu hậu tát cho ta một cái, giận dữ quát:
“Không chịu gả cho Tướng quân tài ba, lại đi lấy một phế nhân không có thực quyền, ngươi đúng là đ/i/ê/n rồi!”
Ta ôm mặt, nhìn đứa trẻ vừa mới biết đi là Triệu Lâm, ta hỏi mẫu hậu:
“Làm nữ nhi, đến cả chuyện hôn nhân đại sự cũng phải lót đường cho đệ đệ của mình, cho dù đệ ấy vốn không phải do người sinh ra, chỉ bởi vì đệ ấy là nam tử, thì ngay cả giọt máu cuối cùng của nữ nhi thân sinh, người cũng nỡ vắt kiệt để trải đường cho đệ ấy sao?
Người cũng là nữ tử mà!
Khi xưa bị ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu bức ép, phải từ bỏ thanh mai mà gả cho phụ hoàng vì lợi ích gia tộc, người chưa từng oán hận sao?!”
Mẫu hậu lui về sau một bước, ngã ngồi xuống đất.
Ta cúi người, nhìn thẳng vào mắt người:
“Người nói bà ấy là yêu nữ, bà ấy không phải yêu.
Chính cái thế đạo này mới là yêu.
Nó biến một người mẹ vốn cũng là nữ tử trở thành kẻ bảo hộ cho chế độ phụ quyền, biến thành yêu ma.
Như vậy… không đáng sợ sao?”
7
Ngày ta gả cho Mục Chiêu, mẫu hậu viện cớ bệnh nặng, không đến đưa tiễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/k-ho-ch-tinh-h-a&chuong=4]
Triệu Duật thay ta chủ hôn, trong ánh mắt tràn đầy sự mỉa mai:
“Bên ngoài đều nói, Hoàng tỷ với Mục Chiêu quả là một đôi trời sinh.”
Hắn ta tiến sát thêm một bước, hạ giọng cười khẩy:
“Một kẻ tàn phế, một kẻ ngu ngốc.”
Hắn ta vốn tự phụ bản thân là kẻ thông tuệ, thần đồng thiếu niên, nhìn ai cũng thấy là kẻ ngốc.
Ta khẽ cười, lớn tiếng nói vọng vào trong xe ngựa:
“Phu quân à, Thái tử điện hạ nói chúng ta một kẻ tàn phế, một kẻ ngu ngốc, thật là xứng đôi đấy!”
“Ngươi...” Triệu Duật thoáng sững sờ.
“Điện hạ.” Mục Chiêu cất giọng bình thản – “Giờ lành đã đến, nên khởi hành rồi.”
Tuy phủ Mục Quốc công bây giờ không còn nắm thực quyền, nhưng vẫn là thế gia khai quốc đã từng cùng Thái Tổ vào sinh ra tử, gây dựng giang sơn, uy vọng vẫn còn nguyên vẹn.
Triệu Duật vội vã giải thích:
“Mục Thế tử... Hoàng tỷ của ta từ nhỏ đã quen đùa giỡn.”
Mục Chiêu không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng vén rèm mời ta bước lên xe.
Ta buông quạt tròn, đối diện với gương mặt tuấn tú, tĩnh lặng như mặt nước của hắn, nhất thời quên cả ngôn từ.
Xe ngựa lăn bánh rời khỏi hoàng cung, chầm chậm hướng về phủ Mục Quốc công.
Vẫn là Mục Chiêu mở lời trước:
“Điện hạ, tiểu Triệu Tướng quân đã theo ý người, đi biên cương rồi. Ta cứ tưởng người sẽ nhờ ta giải quyết Vương tử nước Ô Dung.”
Ta đáp:
“Đó là thiên ý. Ông trời cũng đứng về phía ta.”
Mục Chiêu chỉ mỉm cười, không nói thêm lời nào.
Thiên ý gì chứ?
Kỳ thực là do Chung Ngôn.
Trong tay hắn là thương đội mẫu thân để lại, muốn vây chân Vương tử nước Ô Dung, tung tin đồn thất thiệt, dễ như trở bàn tay.
Bao năm qua, ngoại trừ Triệu gia nắm trong tay trọng binh, khó mà nhổ bỏ trong một sớm một chiều, còn lại những cựu thần từng được mẫu thân nâng đỡ đều bị phụ hoàng giáng chức, thậm chí là âm thầm trừ khử.
Người sợ rằng mẫu thân sẽ để lại thế lực ngầm nào đó.
Nhưng người không hề biết, mẫu thân quả thật đã chuẩn bị hậu chiêu.
Bà để lại cho ta hai thứ: một là lệnh bài Thanh Y Vệ, hai là đại pháo Hồng Y, thứ vũ khí từng giúp phụ hoàng bình định thiên hạ.
Bà còn sớm bồi dưỡng hai người cho ta.
Một là Chung Ngôn, người thay bà cai quản thương đội.
Người còn lại chính là Mục Chiêu, người đang nắm quyền Thanh Y Vệ.
Còn về phía Triệu Tướng quân – cữu cữu của ta – khi đứng giữa lựa chọn sinh tử, ông ta sẽ đứng về phía ta hay mẫu hậu, vẫn chưa thể đoán định.
Dù thế nào đi nữa, mẫu thân từng nói: Chung Ngôn và Mục Chiêu là hai người ta có thể tin tưởng, có thể giao cả tấm lưng để họ bảo vệ.
Chung Ngôn từng học chung với ta, là thanh mai trúc mã, lại là đồng môn.
Còn Mục Chiêu...
Ta nghiêng đầu nhìn hắn – người này, thật sự có thể tin tưởng được chăng?
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận