Cho đến hôm nay, ta vẫn không hiểu, vì sao Mục Chiêu lại tận tâm tận lực vì ta đến vậy.
Hắn lấy lời ta từng nói chặn họng lại ta:
“Ta đây tầm thường, không gánh được trọng trách.”
Ta hừ lạnh: “Ngươi phạm tội khi quân.”
Mục Chiêu mỉm cười:
“Bệ hạ, cả đời này Mục Chiêu được sống, chính là ông trời để thần phò tá bệ hạ.”
Về sau, ta có một giấc mộng.
Ta mơ thấy một thế giới mà mẫu thân chưa bao giờ xuất hiện. Ở đó, mẫu hậu bị phế truất, Triệu Duật trở thành hoàng đế.
Mà ta, vẫn bị hắn ta sắp đặt gả cho Mục Chiêu.
Ta và hắn vợ chồng hòa thuận, tình chàng ý thiếp.
Chỉ đáng tiếc, hạnh phúc ngắn ngủi, chưa tròn một năm, Mục Chiêu phát độc q/u/a đ/ờ/i.
Không lâu sau, ta bị Triệu Duật sai người ám sát…
16
Năm Đại Hòa thứ ba.
Mẫu hậu bị giam vào lãnh cung, không chịu nổi cô đơn, t/ự v/ẫ/n mà c/h/ế/c.
Khi hấp hối, ta đến thăm bà. Hai mắt bà mờ đục, mất đi sinh khí.
“Xu Ngọc… con… có thể… gọi ta một tiếng… mẫu thân được không?”
Giọng bà đứt quãng.
Đây có phải là “người sắp c/h/ế/c nói lời lương thiện” không?
Đáng tiếc, ta không phải là người lương thiện.
Ta vốn đã là người máu lạnh, lên ngôi Hoàng đế rồi, lại càng tâm cứng như sắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/k-ho-ch-tinh-h-a&chuong=10]
Đến giây phút bà trút hơi thở cuối cùng, cũng không đợi được một tiếng ‘mẫu thân’ từ ta.
Ta canh giữ thi thể của bà từ lúc hoàng hôn đến bình minh, không hề rời bước.
Lần đầu tiên ta không thượng triều.
Không ai dám bước vào khuyên can, nhưng thi thể của mẫu hậu không thể không mai táng.
Thanh cô cô bước vào, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Bệ hạ, đừng đợi nữa… bà ấy sẽ không quay lại đâu.”
Phải.
Chỉ có bà ấy hiểu, ta đang đợi ai.
Ta đang đợi mẫu thân của ta trở về.
Chỉ mong bà có thể quay lại nhìn ta một lần, nói với ta một câu:
“Xu Ngọc, con làm tốt lắm. Con là đứa con ngoan của mẫu thân.”
Đáng tiếc… ta chẳng thể đợi được.
Mẫu hậu chết rồi, cũng đã chôn cất rồi. Cả đời này, ta cũng không còn mẫu thân nữa.
Năm Đại Hòa thứ hai mươi, vào mùa hạ.
Ta bị thích khách ám sát tại hành cung.
Những năm qua, ta được bao người kính ngưỡng, cũng bị không ít kẻ oán hận.
Suy cho cùng, thì khi cho người này quyền lực, tức là sẽ tước đi quyền lực của kẻ khác.
Khi tính mạng treo chỉ, một nữ tử xông vào hành cung, tự xưng là thần y, nói có thể cứu sống ta.
Mục Chiêu không dám mạo hiểm.
Nữ tử ấy tự tin mỉm cười:
“Mục Chiêu, ta cứu được ngươi thì cũng cứu được nàng.”
Mục Chiêu cả kinh.
Vội vàng đưa nữ tử tới bên giường, quả nhiên nàng chỉ cho ta uống một viên đan dược, ta liền sống lại từ cõi chết.
Ta mở mắt ra.
Diện mạo nàng ấy xa lạ, nhưng khí chất xung quanh lại vô cùng quen thuộc.
Câu đầu tiên nàng ấy nói là:
“Xu Ngọc, con làm rất tốt.”
Nước mắt ta tuôn trào.
“Mẫu thân…”
Ta dang hai tay, cầu xin một cái ôm.
Mẫu thân ôm chặt lấy ta vào lòng.
Bà nói: “Khổ cho con rồi. Đáng ra đây phải là nhiệm vụ của mẫu thân.”
17
Mẫu thân nói với ta, bà đến thế giới này là do bị ràng buộc với một cái gọi là “hệ thống”, cần phải hoàn thành cái gọi là “nhiệm vụ công lược”.
Nhiệm vụ công lược?
Ta không rõ đó là gì, ta chỉ biết mẫu thân đến, như một ngọn lửa.
Nếu phải đặt tên cho cái “nhiệm vụ công lược” ấy…
Ta nguyện gọi nó là — Kế hoạch Tinh Hỏa (*).
(*) Tinh Hỏa: đốm lửa nhỏ
Đó là tên mẫu thân nói cho ta.
Mẫu thân từng dạy:
“Xu Ngọc, bất cứ cái gì mới mẻ khi xuất hiện, đều bị cái cũ đàn áp.
Họ sẽ chỉ trích con, nhục mạ con, thậm chí muốn giết con, để ngăn cản sự tiến bộ, bởi vì họ sợ hãi.”
Ta hoàn tất bài học cuối cùng mà Chung lão giao cho, che ô nhỏ, ôm theo hòm sách, đi ngang qua góc cửa điện.
Mẫu thân từng gieo xuống nơi này một đốm lửa nhỏ.
Nó đang dần dần lớn lên.
Có thể hiện tại nó chưa đủ để thiêu rụi cả cánh rừng.
Nhưng tương lai…
Nhất định!
Nhất định sẽ lan khắp non sông, đổi thay cả trời đất!
Ta mong chờ ngày đó.
Mong chờ một ngày tia lửa nhỏ cháy lan cả cánh đồng.
–HOÀN–
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận