Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LÀM OAN GIA CẢ ĐỜI CUỐI CÙNG HAI TA HE RỒI

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-24 08:45:50
06

Vừa gặp lại Tân đế, mũi ta bất giác cay xè nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén.

Tuy rằng ta và Bùi Tuyên không hợp nhau, nhưng đối với đứa con mà mình mang nặng đẻ đau mười tháng thì vẫn có tình cảm sâu đậm khó nói thành lời.

Không ngờ... Ta còn có thể sống để gặp lại nó.

“Hứa ái khanh. Lần này trẫm triệu ngươi vào cung là có một việc rất quan trọng muốn giao cho ngươi làm.”

“Ái khanh là Văn Khúc tinh (*) của Hàn Lâm Viện, trẫm muốn giao cho khanh biên soạn một quyển sách, ghi lại những sinh hoạt thường ngày của phụ hoàng và mẫu hậu.”

(*) Chỉ người tài hoa xuất chúng về văn chương, thường được dùng để khen ngợi các học sĩ cực kỳ ưu tú.

“Phụ hoàng và mẫu hậu tình thâm nghĩa trọng, sinh tử chẳng rời khiến trẫm vô cùng xúc động.”

Nói đến đây, mắt Tân đế còn ửng đỏ.

Còn ta thì… tức đến mức suýt hôn mê bất tỉnh thêm lần nữa.

Tên nhóc Bùi Cẩn Chi này đang bày trò gì thế?!

Hứa Hàn Xuân nhanh chóng phụ họa:

“Thánh thượng thật sự là chí thuần chí hiếu, thần chắc chắn sẽ cùng các đồng liêu dốc sức biên soạn.”

Bùi Cẩn Chi càng nghe càng cảm động, tiếp tục nói như trút bầu tâm sự:

“Nhất định phải nhấn mạnh về tình cảm sâu đậm giữa phụ hoàng và mẫu hậu. Họ là đôi phu thê tình cảm sâu đậm nhất mà trẫm từng thấy.”

Ta tức đến muốn trợn trắng mắt:

Ngươi từng thấy được bao nhiêu cặp phu thê mà dám nói vậy?

“Phụ hoàng vì mẫu hậu mà bỏ trống hậu cung, một lòng một dạ suốt đời không nạp thêm phi tần.”

Nhưng sự thật thì:

Ta thầm mắng trong lòng:

Rõ ràng là do ta đã cầm d/a/o kề cổ Bùi Tuyên, nói nếu hắn dám nạp phi thì ta sẽ t/h/i/ế/n hắn ngay tại chỗ.

Bùi Cẩn Chi vẫn còn đang thao thao bất tuyệt:

“Trẫm vẫn còn nhớ, năm ấy phụ hoàng mắc đậu mùa, mẫu hậu không rời nửa bước, ngày đêm chăm sóc đến mức chính mình cũng phát b/ệ/n/h.”

Ta nghĩ lại, chuyện ấy hoàn toàn là hiểu lầm.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-m-oan-gia-c-i-cu-i-c-ng-hai-ta-he-r-i&chuong=2]


Lý do thật sự là vì năm đó Bùi Cẩn Chi còn nhỏ, bên ngoài có kẻ thù luôn nhăm nhe. Ta lo nếu Bùi Tuyên c/h/e/c thì bản thân sẽ không đối phó được nên đành phải cố gắng hét sức chăm sóc hắn.

“Còn có một lần khác, mẫu hậu không cẩn thận bị rắn c/ắ/n, phụ hoàng đã không ngần ngại h/u/t độc cho người trước mặt bao người!”

Bùi Cẩn Chi đúng là không biết điểm dừng làm ta suýt bật cười thành tiếng.

Lúc đó là ta đã ấn đầu Bùi Tuyên xuống, bắt hắn phải h/u/t độc, chứ hắn không hề tình nguyện.

Khi ấy chỉ có ba người chúng ta, hắn không h/u/t thì ai h/u/t?

Bùi Cẩn Chi càng nói, mắt ta càng đảo lên tới trời.

Một lão thái giám đứng phía sau nhìn thấy vẻ mặt ta như thế, lập tức cao giọng the thé:

“To gan! Sao ngươi dám có thái độ bất kính với Tiên hoàng và Thái hậu như vậy!”

07

Lúc này, Bùi Cẩn Chi mới để ý tới ta, sắc mặt hắn lộ rõ vẻ không vui, dường như đang trách ta cắt ngang lời hắn.

Hứa Hàn Xuân vội vỗ nhẹ vào tay ta, ra hiệu cho ta cẩn thận một chút.

Ta lập tức cúi người hành lễ, vội vàng giải thích:

“Xin Thánh thượng thứ tội, nô tỳ tuyệt đối không có ý bất kính với Tiên hoàng và Thái hậu. Chẳng qua vừa rồi nghe chuyện xưa của Tiên hoàng Thái hậu, nô tỳ thực sự cảm động quá, cảm động đến suýt khóc nhưng lại sợ bản thân thất lễ trước mặt bệ hạ, nhất thời luống cuống nên mới khiến người khác hiểu lầm.”

Bùi Cẩn Chi nghe vậy, lúc này mới dịu đi đôi chút, phất tay bảo ta đứng dậy:

“Không ngờ lại có người hiểu lòng trẫm đến thế.”

Ta không dám đảo mắt nữa, nhưng trong lòng đã âm thầm mắng cái thằng con bất hiếu này mấy trăm lần.

Chưa được ta đồng ý mà dám tự ý đem ta và Bùi Tuyên chôn chung một mộ, lại còn bịa chuyện bừa bãi sau khi ta c/h/e/c.

Thật đúng là... Bôi nhọ thanh danh ta nơi chín suối!

08

Đúng lúc đó, một nội quan dẫn theo người nào đó bước vào điện.

Người tới chính là Lục Tuyên, Thiếu khanh của Đại Lý Tự.

Lục gia và Hứa Gia là kẻ thù truyền kiếp, hai gia tộc đã không ngừng đấu đá từ trăm năm trước, chẳng ai chịu nhường ai.

Trong kỳ khoa cử ba năm trước, danh hiệu Thám hoa của Lục Tuyên chính là do ta tự tay định đoạt.

Bùi Cẩn Chi thấy Lục Tuyên, lại nói sang một chuyện khác:

“Lục ái khanh, đến nay vẫn chưa có manh mối về vụ thích khách ám sát phụ hoàng mẫu hậu năm đó, giao cho người khác thì trẫm không yên lòng. Ái khanh là người phá án như thần, vụ này trẫm giao cho khanh xử lý.”

Lục Tuyên lĩnh chỉ.

Ta nhìn Lục Tuyên, trong lòng luôn thấy người này đem lại một cảm giác quen thuộc vô cùng kỳ lạ.

Dường như hắn cũng phát hiện ra ta đang quan sát hắn, lập tức ngước lên đón nhận ánh mắt của ta.

Chỉ tiếc, chưa kịp nhìn kỹ thì Bùi Cẩn Chi lại mở miệng:

“Ái khanh, vụ án này nhất định phải điều tra đến nơi đến chốn! Nếu trẫm không thể cho phụ hoàng mẫu hậu một câu trả lời rõ ràng thì họ nhất định sẽ không tha cho trẫm.”

Bùi Cẩn Chi nói rất đúng.

Nếu tra không ra hung thủ, chắc chắn ta và Bùi Tuyên sẽ không tha cho hắn.

Nhưng dù có tra ra thì chúng ta cũng sẽ không tha!

Ai bảo hắn dám đem ta và Bùi Tuyên hợp táng cơ chứ!

Bùi Cẩn Chi vẫn chưa nói hết:

“Phụ hoàng mẫu hậu tình cảm sâu nặng, lúc nhỏ mỗi ngày đều gặp nhau, chỉ cần một ngày không thấy, phụ hoàng sẽ lập tức sai người đi hỏi…”

Lúc này, sắc mặt của Lục Tuyên… rõ ràng đen như đáy nồi.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận