Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LÀM OAN GIA CẢ ĐỜI CUỐI CÙNG HAI TA HE RỒI

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-24 08:47:41
"Bệ hạ, thần nữ không cố ý kháng chỉ, chỉ là chuyện hôn nhân vốn là việc lớn giữa hai nhà, mà giữa Hứa gia và Lục gia đã lập ra quy định không kết thông gia từ lâu rồi."

Bùi Cẩn Chi không quan tâm lắm, hắn thong thả uống một ngụm trà rồi nói:

"Quy định là c/h/e/c, người là sống. Trẫm ban hôn cho ngươi và Lục ái khanh, hai nhà Hứa – Lục kết thành thông gia, nói không chừng còn có thể hòa giải mối quan hệ căng thẳng kia, chẳng phải đây là việc tốt hay sao."

Ta nhanh chóng chịu thua, liên tục nháy mắt ra hiệu cho Bùi Tuyên.

Lúc này, Bùi Tuyên mới lên tiếng:

"Thần tạ bệ hạ ban ân, chỉ là hiện giờ vẫn đang trong hiếu kỳ của Tiên hoàng và Thái hậu. Nếu giờ định thân, nạp lễ, e là trái với quy củ."

Bùi Cẩn Chi gật đầu, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó: "Lục ái khanh nói có lý, nhưng chuyện hôn sự của hai người vốn cũng là tâm nguyện của phụ hoàng mẫu hậu.

"Vừa hay đêm qua phụ hoàng và mẫu hậu về báo mộng cho trẫm, nói hôm nay trẫm sẽ tác thành một mối lương duyên, thì ra chính là hai người các ngươi.

"Nếu Lục ái khanh và Tam tiểu thư còn có điều băn khoăn, hay là theo trẫm đến hỏi thử ý phụ hoàng mẫu hậu?"

15

Ta và Bùi Tuyên nhìn nhau, đồng thanh hỏi:

“Hỏi thế nào?”

Bùi Cẩn Chi đưa ta và Bùi Tuyên đến từ đường, bảo bọn ta dâng hương cho chính mình.

“Các ngươi dâng hương cho phụ hoàng mẫu hậu. Nếu hương gãy là không đồng ý, hương không gãy tức là chấp thuận, tất cả đều theo ý phụ hoàng mẫu hậu.”

Lý do hoang đường như thế, không biết hắn nghĩ ra bằng cách nào?


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-m-oan-gia-c-i-cu-i-c-ng-hai-ta-he-r-i&chuong=5]


Nếu dâng hương bình thường thì chắc chắn sẽ không gãy.

Tên Bùi Cẩn Chi này cứ khăng khăng nói đã có sự đồng thuận của chúng ta, bắt chúng ta thành thân ngay trong hiếu kỳ, càng sớm càng tốt.

Vì thế, chẳng bao lâu, ta và Bùi Tuyên lại trở thành một đôi oán phu oán phụ.

Đêm tân hôn, Bùi Cẩn Chi đặc biệt gửi tặng chúng ta một cuốn sách làm lễ vật.

Chính là quyển do Hứa Hàn Xuân dẫn đầu Hàn Lâm Viện biên soạn trước đó, không ngờ lại có thể xuất bản nhanh như vậy.

Có điều, ta và Bùi Tuyên vô cùng ăn ý, lập tức ném sang một bên.

Cả hai nằm dài trên giường cưới, mỗi người buông một câu:

“Thằng con bất hiếu!”

“Thằng con bất hiếu!”

Sau khi mắng chán chê, chúng ta bắt đầu đổ lỗi cho nhau:

“Tại ngươi cả, đang yên đang lành tự nhiên ngã cầu thang, lại còn kéo theo ta cùng ngã làm gì?”

“Không phải do ngươi đ/ấ/m ta sao, không thì ta đã chẳng trượt chân.”

“Là do ngươi đáng bị ăn đòn!”

……

“Còn nữa, ai bảo ngươi để lão thái giám chăm sóc Cẩn Chi làm gì? Giờ thế lực của Trương Tông Ngọc trên triều đình lớn lắm rồi, Cẩn Chi mới đăng cơ không bao lâu mà đã thành hôn quân, chỉ biết ban hôn không lo chính sự!”

“Lúc đó ngươi cũng không phản đối đấy thôi! Hơn nữa, con đâu phải của mình ta, chuyện ra nông nỗi này ngươi cũng phải tự xem xét lại bản thân đi chứ! Ta còn nghi nó đang giả vờ đấy!”

“Ôi”

Sau khi tranh cãi chán chê, cả hai thở dài, cúi người nhặt cuốn sách lên.

Bùi Cẩn Chi còn ghi chú một câu: “Trên làm gương cho bậc phu quân, cùng hậu đồng tâm như chim liền cánh.”

“…”

“Viết cũng không tệ, không hổ là nữ Gia Cát mà ta từng tiến cử.”

Ta thì chỉ biết liếc mắt nhìn hắn một cách khinh bỉ. Ai bảo Bùi Tuyên cũng là Thám hoa do ta chỉ điểm chứ.

Biết thế chẳng khen làm gì nữa.

Bọn ta lại cùng nhau im lặng.

16

Nhìn đôi nến long phụng chập chờn lúc sáng lúc tối, ta chợt nhớ lại lễ thành hôn đầu tiên giữa ta và Bùi Tuyên.

“Bùi Tuyên, chàng nói xem rốt cuộc Cẩn Chi muốn làm gì?

“Vì làm hoàng đế mà có thể nhẫn tâm đến thế sao?”

Bùi Tuyên lật người, chống đầu bằng một tay, nhìn ta:

“Hàn Thu, chuyện năm xưa ta đã giải thích rất nhiều lần, việc của phụ thân và huynh trưởng của nàng, ta thật sự lực bất tòng tâm.”

Phụ thân và huynh trưởng ta đều bị liên lụy đến vụ án Vu cổ. Những người bị dính líu năm ấy, nặng thì mất mạng, nhẹ thì bị tịch thu gia sản hoặc lưu đày.

Triệu gia chỉ bị lưu đày hai người đã là được thiên tử khai ân rồi.

Ta biết mình không nên trách Bùi Tuyên, nhưng ít nhất người ra chỉ dụ không nên là hắn.

Chuyện ấy luôn canh cánh trong lòng ta.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận