Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LÀM OAN GIA CẢ ĐỜI CUỐI CÙNG HAI TA HE RỒI

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-24 08:48:46
18

Sau khi rời khỏi hoàng cung, ta và Bùi Tuyên đồng loạt quay đầu nhìn bức tường cung cao ngất.

"Mười mấy năm trước, chàng từng ôm Cẩn Chi đứng đúng chỗ đó.

“Vậy mà thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, thời gian thật sự trôi nhanh quá."

Bùi Tuyên chợt cảm khái nói với ta.

Ta vỗ nhẹ sau đầu hắn, không cho hắn nghĩ ngợi linh tinh:

"Lục đại nhân, Lục Thiếu khanh, Lục Tuyên, hiện tại chàng không còn là Hoàng đế Bùi Tuyên nữa, phải nhận rõ thân phận của mình."

Nói là nói thế, nhưng Bùi Tuyên vẫn lén điều tra Trương Tông Ngọc sau lưng ta.

Nếu không phải Trương Tông Ngọc dẫn binh bao vây ta và Bùi Tuyên thì có khi ta vẫn còn chưa biết chuyện.

"Bùi Tuyên, chàng lại đi điều tra cái gì? Lại gây ra chuyện gì rồi hả!"

Ta thấp giọng hỏi Bùi Tuyên.

Bùi Tuyên an ủi ta đừng sợ.

"Người ta mang binh bao vây hai ta ở chốn hoang vu thế này, động ngón tay là có thể g/i/e/c sạch chúng ta rồi, ta không sợ mới lạ!"

Ta và Bùi Tuyên vốn định đến Tây Sơn để ngắm hoa mai.

Chỉ là, giờ xem ra, hoa mai chưa kịp thưởng thì e là trên người bọn ta sắp nở ra mấy đóa "hoa mai" mất rồi!

Trương Tông Ngọc vẫn nheo mắt lại như thường lệ, khẽ hừ một tiếng:

"Lục đại nhân, Lục phu nhân, để ta tiễn hai vị một đoạn đường nhé. Ai bảo các ngươi cứ thích chắn đường lão phu làm việc."

Ông ta vung tay, đám binh sĩ sau lưng lập tức rút k/i/e/m rồi lao về phía ta và Bùi Tuyên.

Nhiều người như vậy, mỗi người một đ/a/o thôi cũng đủ b/ă/m chúng ta thành t/h/ị/t vụn rồi!


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-m-oan-gia-c-i-cu-i-c-ng-hai-ta-he-r-i&chuong=7]


Ta và Bùi Tuyên lùi một bước, bọn họ lại tiến thêm một bước, cho đến khi chúng ta không còn đường lui nữa.

Đúng lúc đó, Hứa Hàn Xuân dẫn binh đến!

Ta liếc mắt một cái đã nhận ra đám người sau lưng nàng ấy là cấm quân riêng của Cẩn Chi, toàn là cao thủ nhất đẳng trong đại nội, chỉ có Hoàng đế mới điều động được.

Bọn họ nhanh chóng xoay chuyển cục diện, khống chế Trương Tông Ngọc và đám thuộc hạ của ông ta.

Ánh mắt ta lấp lánh như sao trời nhìn về phía Hứa Hàn Xuân, tỏ vẻ vô cùng khâm phục:

"Đại tỷ, tỷ thật lợi hại!"

Lần này ta phải thừa nhận, ánh mắt chọn người của Bùi Tuyên giỏi hơn ta thật.

Hứa Hàn Xuân thật sự là một nữ nhân xuất sắc!

Thậm chí ta còn muốn gả cho nàng ấy luôn rồi!

19

Ta chợt nhớ ra, mỗi lần gặp ta, dù là trước hay sau khi ta thành thân với Bùi Tuyên, Cẩn Chi vẫn luôn gọi ta là “Tam tiểu thư”. Liên hệ đến chuyện Hứa Hàn Xuân có thể điều động tư binh của Cẩn Chi, trong đầu ta nảy ra một suy đoán táo bạo.

Ta dè dặt dò hỏi:

“Đại tỷ, sao tỷ có thể điều động tư binh của bệ hạ vậy?”

Không còn cách nào khác, ta vốn đã quen với việc làm “người mẹ lo nghĩ”, giờ cũng không ngoại lệ.

Dường như Hứa Hàn Xuân cũng nhìn thấu được suy nghĩ của ta, lập tức vội vàng giải thích:

“Hàn Thu, muội đừng nghĩ bậy.

“Ta với bệ hạ tình như tỷ muội.”

...Tỷ muội?

Ta suýt chút nữa không thể đứng vững nổi, may mà có Bùi Tuyên ở bên cạnh nhanh tay đỡ lấy.

Ta nhìn hắn:

“Chàng nghe nàng ấy nói gì chưa?

“Tỷ muội là có ý gì?”

Dường như Bùi Tuyên đã sớm biết chuyện này, nét mặt không hề gợn sóng.

“Chính là cái nghĩa mà nàng đang nghĩ đấy.”

Thì ra năm xưa chuyện tiểu đồng chỉ là khởi đầu. Cẩn Chi vốn chưa làm gì quá giới hạn, chỉ đưa người kia vào Đông cung. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc lâu ngày, hắn mới nhận ra mình thích nam nhân, hơn nữa còn là ở vị trí bên dưới.

Trong giây lát, Ta không thể tiếp nhận, lập tức ngất đi.

Khi tỉnh lại thì ta đã về đến phủ.

Bùi Tuyên rất thành thạo trong việc chăm sóc ta, dù là khi còn là Triệu Hàn Thu hay Hứa Hàn Thu, ta vẫn luôn dễ ngất.

Trước kia, lúc đấu khẩu với Bùi Tuyên hay đối mặt với đám ngự sử chuyên bắt lỗi ta, việc giả ngất là kỹ năng sinh tồn không thể thiếu.

Ban đầu Bùi Tuyên còn chăm sóc ta không rời nửa bước, sau khi biết ta giả ngất thì hắn chỉ giả vờ nghiêm túc mà chăm sóc ta một cách qua loa.

Nhưng lần này thì khác, t/h/â/n t/h/ể này đúng là rất dễ ngất.

Vừa tỉnh dậy, chuyện đầu tiên ta làm là xác nhận lại với Bùi Tuyên:

“Vừa rồi là mơ phải không?”

Bùi Tuyên đỡ ta ngồi dậy, đút cho ta một chén thuốc bổ, sau đó... Lại hung hăng đ/â/m ta một nhát:

“Nếu nàng đang nói đến chuyện tỷ muội thì không phải là mơ đâu.”

Ta trừng mắt nhìn hắn, cái tên này, không thể nói dối an ủi ta một chút sao?

Nhưng phải công nhận, khả năng tiếp nhận của Bùi Tuyên đúng là mạnh hơn ta nhiều.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận