“Nhưng chàng là phu quân của ta. Lẽ nào không thể đứng ở lập trường của ta suy nghĩ một chút? Dù chàng không cản nổi hay không muốn cản thì người hạ chỉ cũng không nên là chàng.”
Ánh mắt Bùi Tuyên bỗng lảng tránh.
“Hàn Thu, khi đó rõ ràng là nàng nói chỉ xem ta như quân vương, nàng chỉ muốn làm tròn bổn phận của Thái tử phi, không bao giờ yêu ta. Lúc ấy, nàng đã từng xem ta là phu quân của nàng chưa?”
Ta liền ngẩn người.
Câu này là lời ta từng nói với mẫu thân trước khi gả đi. Khi ấy ta thật sự chẳng có chút tình cảm nào với hắn.
Thái tử và Thái tử phi, trước là quân thần, sau mới đến phu thê.
Ta luôn để tâm đến vai vế quân thần, chưa từng nghĩ tới tình cảm phu thê.
“Triệu Hàn Thu, ta biết nàng luôn vì chuyện đó mà oán trách ta, luôn nói ra những lời châm chọc. Nhưng nếu đổi lại là nàng, chưa chắc đã xử lý được tốt hơn ta. Năm đó, bao người dính líu, chỉ có Triệu gia được giữ lại tính mạng. Để nàng yên lòng, ta mới xin sắc phong Cẩn Chi làm Hoàng thái tôn khi con vừa mới ra đời được mười ngày. Sau này, ta còn để trống cả hậu cung. Phụ hoàng băng hà, ta tìm lý do đón phụ thân và huynh trưởng nàng quay lại Kinh thành.”
“Ta tự vấn lòng mình, chưa từng thẹn với nàng.”
Ta hiểu, những lời Bùi Tuyên nói không sai.
Nhưng ta cũng đâu có lỗi?
“Bùi Tuyên, vậy chàng có từng đứng ở lập trường ta nghĩ thử chưa? Không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, năm đó ta trở thành trò cười cho cả Kinh thành. Trong cung có không biết bao nhiêu kẻ muốn nhét người vào hậu cung của chàng. Mà ta với chàng đâu phải phu thê bình thường, phu thê hoàng thất liệu có mấy phần chân tình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-m-oan-gia-c-i-cu-i-c-ng-hai-ta-he-r-i&chuong=6]
Lần duy nhất ta muốn dâng trọn trái tim cho chàng thì lại nhận về tin phụ thân và huynh trưởng bị lưu đày. Chàng nói chàng không dễ dàng, ta hiểu. Nhưng ta cũng không thể thông cảm được.”
Sau khi trút hết nỗi oán giận chất chứa bao lâu nay ra ngoài, ta và Bùi Tuyên đều cảm thấy nhẹ nhàng.
Nhìn nhau cười một cái, coi như hóa giải hiềm khích.
Dù sao cũng là phu thê lâu năm, cãi nhau suốt bao năm nay mà vẫn chẳng chia lìa. Vì cả hai đều hiểu rõ lòng đối phương nhưng lại cứng đầu như hai con lừa, gặp chuyện cứ chẳng chịu nói rõ mà chỉ cãi vã vô ích.
Giờ đã nói rõ ràng mọi chuyện, cả hai thật sự thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Chúng ta lại lăn lộn với nhau một lần nữa.
Không giống như lần vô tình lăn lúc trước, lần này là thật sự lăn.
17
Không bao lâu sau, ta và Bùi Tuyên đã tra ra manh mối của vụ thích khách ám sát hôm đó.
Tất cả manh mối đều chỉ về một người, Trương Tông Ngọc.
Chính là lão thái giám già vẫn luôn theo hầu bên cạnh Bùi Cẩn Chi.
Trương Tông Ngọc là người mà Bùi Cẩn Chi tín nhiệm nhất. Sau khi hắn đăng cơ còn giao cả đội cấm vệ kinh kỳ cho ông ta.
Mà một khi mũi nhọn chỉ về phía Trương Tông Ngọc, cũng đồng nghĩa với việc chỉ thẳng vào Bùi Cẩn Chi.
Ta đ/ấ/m Bùi Tuyên một cái: "Đều tại chàng cả đấy!"
Vẻ mặt Bùi Tuyên vô cùng phức tạp.
Năm năm trước, không biết Bùi Cẩn Chi từ đâu sinh ra tật xấu, bắt đầu mê mẩn một tiểu đồng.
Nếu Thái tử đương triều bị phát hiện có sở thích kỳ quái như vậy chắc chắn sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn.
Vì thế, Bùi Tuyên đã âm thầm xử lý tên tiểu đồng đó. Ngoài ta, Bùi Cẩn Chi và vài tâm phúc ra thì không còn ai có thể biết chuyện này.
"Chẳng lẽ Cẩn Chi vì chuyện đó mà oán hận chúng ta?"
Ta xua tay: "Không phải chúng ta, là chàng. Nếu thực sự vì chuyện đó thì ta cũng chỉ là bị chàng liên lụy mà thôi."
Không còn cách nào khác, ta đã quen cãi vã với Bùi Tuyên rồi, nếu không chọc ngoáy vài câu thì trong lòng cứ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Coi như ta bướng bỉnh thật đi.
Bùi Tuyên cũng nhìn thấu thói quen ấy của ta, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng sau cái lắc đầu đó lại là vẻ mặt cô đơn buồn bã.
Sau khi bàn bạc, chúng ta quyết định dừng lại tại đây, không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Chúng ta là hai người trong cuộc, đều chấp nhận không truy cứu nữa.
Thế nhưng, Bùi Cẩn Chi lại chủ động tìm đến bọn ta.
"Lục đại nhân, Tam tiểu thư, hai người điều tra đến đâu rồi? Có tiến triển gì không?"
Bùi Tuyên lạnh nhạt nhìn Cẩn Chi, ánh mắt dần chuyển từ người hắn về phía Trương Tông Ngọc đứng sau.
Hắn cúi đầu xin tội: "Bệ hạ, vi thần bất tài, đến nay vẫn chưa lần ra manh mối gì."
Bùi Cẩn Chi đỡ Bùi Tuyên dậy, cười nói:
"Ha ha ha ha, không ngờ Lục Thiếu khanh vốn nổi danh phá án như thần cũng có lúc gặp khó."
Thái độ của Cẩn Chi khiến trong lòng ta vừa kinh ngạc vừa lạnh buốt.
Hắn không có chút đau buồn nào, ngược lại còn như có chút khoái trá.
Đối với hắn, cảm xúc ấy là điều bình thường sao?
Chẳng lẽ vì chuyện năm xưa mà hắn thực sự xa cách chúng ta đến vậy sao?
"Tam tiểu thư, ngươi có điều gì muốn nói không?" Cẩn Chi bất ngờ hỏi ta.
"Thần phụ không có."
Cẩn Chi buông tay thở dài: "Vậy thì tiếc thật, trẫm là con mà lại không thể tra ra hung thủ g/i/e/c phụ hoàng mẫu hậu, đúng là bất hiếu."
Cẩn Chi giữ Bùi Tuyên lại nói chuyện riêng một lát, còn ta thì được mời uống trà ở bên ngoài.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận