09
“To gan, dám bất kính với Tiên hoàng và Thái hậu!”
Lão thái giám kia lại nghiêm giọng quát mắng, giọng the thé như d/a/o c/ứ/a.
Bùi Cẩn Chi nghe xong, lập tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Tuyên giống hệt như lúc nãy, đợi hắn mở miệng giải thích.
Lục Tuyên quỳ xuống:
“Tâu bệ hạ, chỉ là vi thần quá xúc động.
“Từ lâu thần đã nghe thiên hạ truyền rằng Tiên hoàng và Thái hậu tình thâm ý trọng. Nay được nghe chính miệng thánh thượng kể lại, trong lòng càng thấy xúc động, trong chốc lát không kìm được cảm xúc nên mới thất lễ.”
Bùi Cẩn Chi nghe vậy, cảm thấy rất hài lòng, phất tay cho hắn đứng dậy rồi quay đầu nhìn sang ta.
“Lục đại nhân và Tam tiểu thư đúng là tâm ý tương thông, điểm này trẫm thật không ngờ đến.
“Trước kia trẫm nghe nói hai người là kẻ thù truyền kiếp, giờ xem ra đều là lời đồn vô căn cứ.”
Lúc này ta mới phát hiện Bùi Cẩn Chi đã nhận ra thân phận thật của ta, vội vàng cúi đầu xin tội.
Nhưng hắn lại chẳng có ý trách phạt.
“Không sao. Trẫm đã từng gặp qua Tam tiểu thư, cũng không có ý trách phạt.”
Lúc ấy ta mới dám thở phào một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-m-oan-gia-c-i-cu-i-c-ng-hai-ta-he-r-i&chuong=3]
Nhưng ta lại chợt nhớ tới chuyện hắn giao cho Lục Tuyên điều tra vụ thích khách ám sát ta và Bùi Tuyên, trong lòng cũng muốn giúp một tay.
Ta lập tức chủ động xin chỉ:
“Thánh thượng, từ nhỏ thần nữ đã một lòng kính ngưỡng Thái hậu nên mong có thể được góp sức cùng Lục đại nhân điều tra vụ án này.”
Bùi Cẩn Chi có vẻ không tin ta có năng lực ấy, ánh mắt có phần do dự.
Lúc này, người luôn im lặng nãy giờ, Hứa Hàn Xuân mở miệng nói đỡ cho ta:
“Thánh thượng, tuy t/h/â/n t/h/ể tam muội yếu ớt nhưng từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, lại thường giúp phụ thân thần xử lý việc nhà, chắc chắn có thể hỗ trợ Lục đại nhân một chút.”
Bùi Cẩn Chi nghe thấy nàng ấy nói vậy mới gật đầu đồng ý.
10
Thánh chỉ ban xuống, ta và Lục Tuyên có cơ hội tiếp xúc với nhau thường xuyên hơn, dần dần cũng trở nên thân thiết hơn.
Khác hẳn với lời đồn nói hai nhà Hứa - Lục luôn đối đầu với nhau như nước với lửa, Lục Tuyên đối xử với ta vô cùng khách khí và dịu dàng.
Ta thuận miệng hỏi hắn:
“Lục đại nhân, lời ngươi nói trong điện hôm trước có thật không? Thật sự là do quá xúc động sao?”
Lục Tuyên không hề giấu diếm:
“Ta từng nghe nói tình cảm giữa Thái hậu và Tiên hoàng vốn chẳng sâu đậm như Thánh thượng miêu tả.”
Nghe hắn nói vậy, ta như bắt được tri kỷ, mắt sáng rực lên:
“Ta cũng từng nghe đồn rằng Thái hậu vốn không muốn hợp táng cùng Tiên hoàng, là Thánh thượng tự ý quyết định.”
Ai ngờ Lục Tuyên lập tức ngắt lời:
“Không đúng.”
“Chỗ nào không đúng?”
“Là Tiên hoàng không muốn hợp táng với Thái hậu.”
…
Càng tiếp xúc với hắn, ta càng cảm thấy Lục Tuyên không như lời đồn, hắn chẳng giống người phán án như thần chút nào.
Điều quan trọng hơn là, càng nhìn ta càng thấy hắn giống hệt Bùi Tuyên!
Hôm đó, khi chúng ta cùng ăn mì ở một tiệm ven đường, tiểu nhị hỏi bọn ta có kiêng gì không.
Lục Tuyên theo phản xạ đáp ngay lập tức:
“Không rau thơm.”
Mà rau thơm lại là món ta thích nhất.
Ta thì nói:
“Không ăn cay.”
Vậy mà Lục Tuyên lại đổ đầy một bát tương ớt.
Chúng ta nhìn nhau rồi im lặng ăn hết bát mì.
Sau đó, cả hai đồng thanh nói:
“Bùi Tuyên?”
“Triệu Hàn Thu?”
11
Bầu không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Cho đến khi một tiểu đồng chạy đến bán sách hỏi bọn ta:
“Ca ca, tỷ tỷ, hiệu sách trong Kinh thành vừa ra một quyển mới, hai người có muốn mua không ạ?”
Ta vội vàng móc tiền ra, mượn cơ hội để xua tan bầu không khí ngượng ngùng.
Bùi Tuyên cũng mua một cuốn.
Ai ngờ, vừa nhìn thấy nội dung trong sách, cả hai lập tức hậm hực ném quyển sách sang một bên.
Tên sách là .
Không xem thì thôi, vừa xem mới phát hiện nội dung bên trong rõ ràng là lấy ta và Bùi Tuyên làm nguyên mẫu!
Bùi Tuyên nghiến răng ken két, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ ung dung, tiện tay ném cho tiểu đồng một miếng bạc vụn rồi hỏi dò:
“Tiểu huynh đệ, ngươi có biết ai là người viết quyển sách này không?”
Tiểu đồng bán sách đó đương nhiên biết rõ nguồn gốc.
Cậu bé vỗ n/g/u/c nói đầy tự hào:
“Là phụ thân của đệ đó!
“Phụ thân nghe nói Hoàng thượng triệu Hứa đại nhân viết sách, lập tức tranh thủ viết trước một quyển, bảo là có thể nuôi sống cả nhà đệ!”
Dường như tiểu đồng hoàn toàn không ý thức được có gì không ổn.
Bùi Tuyên đứng dậy định rời đi, bỏ ta ở lại một mình. Nhưng mới bước được vài bước hắn lại quay đầu gọi ta:
“Hàn Thu, ngươi không đi à?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
Không bao lâu sau, ta nghe nói Bùi Tuyên đích thân dẫn người đến niêm phong một xưởng in sách lậu.
Tên này... Vẫn nhỏ mọn y như xưa.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận