20
Bùi Tuyên nói, Trương Tông Ngọc vốn là gián điệp của Việt quốc đã ẩn mình trong triều nhiều năm. Cũng chính vì Bùi Tuyên biết được chuyện đó nên ông ta mới liều mạng ra tay trừ khử bọn ta.
May mà Hứa Hàn Xuân kịp thời dẫn binh đến cứu viện.
Mà tất cả những chuyện này, Cẩn Chi đều không hề hay biết.
Nói cách khác, vụ ám sát năm xưa ta và hắn gặp phải, Cẩn Chi cũng không biết gì cả.
Nghe đến đây, ta làm ra vẻ khoa trương mà nói:
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!”
Nhưng đã là phu thê bao năm, ta chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết Bùi Tuyên đang nói dối, ít nhất là không nói toàn bộ sự thật. Chắc chắn hắn vẫn còn chuyện gì đó giấu ta.
Nếu không thì hắn cũng chẳng lén điều tra Trương Tông Ngọc làm gì.
Sau khi mọi chuyện liên quan đến Trương Tông Ngọc kết thúc, Cẩn Chi bất ngờ hạ lệnh xuất binh đánh Việt quốc.
Mà lại còn dùng danh nghĩa của ta và Bùi Tuyên.
“Đêm qua phụ hoàng và mẫu hậu báo mộng cho trẫm, nói bị tên Trương Tông Ngọc kia l/u/a d/o/i nhiều năm, trong lòng vô cùng vô cùng căm phẫn. Trẫm không thể không nghe theo ý chỉ của phụ hoàng và mẫu hậu. Hơn nữa Việt quốc và ta vốn đã không hòa thuận từ lâu, sớm muộn gì cũng có một trận chiến.”
Các đại thần nghe vậy đều thấy không ổn, bệ hạ lại dùng mộng mị để quyết định đại sự quốc gia, chẳng đáng tin chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-m-oan-gia-c-i-cu-i-c-ng-hai-ta-he-r-i&chuong=8]
Họ liền chất vấn:
“Vậy binh từ đâu mà có? Tướng từ đâu mà ra? Lương thảo ở đâu?”
Nhưng tất cả những điều này, Cẩn Chi đã chuẩn bị từ trước.
Hứa Hàn Xuân âm thầm chiêu binh luyện binh, gom góp lương thảo.
Chuẩn bị tất cả những điều này chỉ để đánh úp một cách bất ngờ, khiến cho Việt quốc không kịp trở tay.
Quần thần cứ ngỡ Bùi Cẩn Chi chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, lo tác hợp hôn sự cho đám công tử tiểu thư Kinh thành. Nhưng không ngờ, tất cả chỉ là bề ngoài.
21
Lúc ta biết chuyện này, không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Bởi vì người ra trận lần này chính là Bùi Tuyên.
Đồ nhi tử bất hiếu này!
Chiến tranh là chuyện nguy hiểm như vậy, chẳng phải là hắn đang muốn đẩy phụ thân hắn vào chỗ c/h/e/t sao?
"Không sao đâu, đừng lo cho ta."
Bùi Tuyên ôm ta vào lòng.
Ta bĩu môi: "Ta không lo cho chàng đâu, nếu chàng chết trận, ta sẽ lập tức tái giá."
"Không, không tái giá nữa, ta sẽ dùng tiền tử của chàng nuôi một đám tiểu bạch kiểm."
Bùi Tuyên cúi đầu, khẽ hôn lên má ta một cái.
"Yên tâm, vi phu sẽ không c/h/e/c."
Sau đó, hắn lại ghé sát tai ta thì thầm một câu khiến mặt ta lập tức đỏ bừng.
Tên nam nhân này, đúng là chẳng biết xấu hổ!
Các đại thần trong triều cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, tuy Lục Thiếu khanh có tài phá án như thần nhưng lại hoàn toàn không biết đánh trận.
Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, tin tức Lục Đại Tướng quân đại thắng trở về nhanh chóng truyền về triều đình.
Hắn chỉ mất ba tháng đã có thể tiêu diệt Việt quốc.
Chỉ có ta biết, người giỏi đánh trận thật sự là Bùi Tuyên chứ không phải Lục Tuyên.
Toàn bộ hoàng thất Việt quốc đầu hàng, chỉ còn thiếu một tiểu hoàng tử Việt quốc.
Ta nhìn bức họa chân dung tiểu hoàng tử ấy, càng nhìn càng thấy quen mắt.
"Chẳng phải là tiểu đồng trong Đông cung năm đó sao?"
Rốt cuộc thế giới này bị làm sao vậy?
Ta lén lấy lệnh bài của Hứa Hàn Xuân vào cung.
Hứa Hàn Xuân rất được Cẩn Chi tín nhiệm, lệnh bài này có thể tự do đi lại trong cung.
Ta lặng lẽ đi tới Đông cung, nếu ta nhớ không lầm thì bên trong có một mật thất.
Ta dựa theo ký ức của bản thân, mở được cánh cửa mật thất.
Kết quả là, ta đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến ta cả đời này không thể quên nổi.
Tiểu hoàng tử Việt quốc bị xích sắt trói lại, giam trong mật thất.
Thấy ta tới, y yếu ớt hỏi một câu:
"Ngươi là ai?"
22
"Mẫu hậu."
Giọng nói của Bùi Cẩn Chi bỗng vang lên sau lưng ta.
Một cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng lan dọc theo sống lưng ta.
"Con đã sớm biết là ta rồi sao?"
Ta quay đầu nhìn về phía Bùi Cẩn Chi, phát hiện Bùi Tuyên cũng đã trở về.
Bùi Cẩn Chi hành lễ với ta.
"Mẫu hậu an khang."
Ta chẳng buồn đôi co với hắn về chuyện này nữa, chỉ tay về phía tiểu hoàng tử Việt quốc, hỏi:
"Bùi Cẩn Chi, tốt nhất là con nên giải thích rõ ràng cho ta."
"Mẫu hậu, đúng như người nghĩ đó."
Chân ta lập tức mềm nhũn, may mà có Bùi Tuyên đỡ kịp.
Hắn đưa mắt ra hiệu cho ta.
"Bỏ qua đi."
Bỏ qua cái gì mà bỏ qua?
Nhưng Bùi Tuyên vẫn đẩy ta ra khỏi Đông cung.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận