"Hàn Thu, Cẩn Chi đã trưởng thành, cũng là Hoàng đế, nó muốn làm gì thì cứ làm.
"Cẩn Chi còn hiểu cách làm Hoàng đế hơn cả ta."
Quả thật, Bùi Cẩn Chi còn thích hợp làm Hoàng đế hơn Bùi Tuyên.
Dù Bùi Tuyên đã dốc hết sức lực thì cũng chỉ là một vị Hoàng đế có thể giữ vững giang sơn, lại còn luôn bị các lão thần trong triều cản trở khắp nơi.
Còn Bùi Cẩn Chi mới đăng cơ hơn một năm đã âm thầm mở rộng lãnh thổ, tiêu diệt cả một quốc gia.
Ta ngoái đầu nhìn về phía bức tường thành của hoàng cung.
"Bùi Tuyên, chàng nói xem, chuyện của Trương Tông Ngọc, rốt cuộc Cẩn Chi có biết không?"
Là cố ý dung túng hay luôn làm ngơ, hay là có mưu đồ từ trước?
Bùi Tuyên trừng mắt nhìn ta:
"Đọc nhiều thoại bản quá rồi hả?
"Con trai mình sinh ra có thể hại chúng ta chắc?"
Ta khoác tay Bùi Tuyên, không nói gì, cùng nhau rời khỏi hoàng cung.
Có đôi khi, hồ đồ một chút lại hay hơn.
Vì lập được đại công sau trận chiến nên Bùi Tuyên được phong làm Việt vương.
Chẳng bao lâu nữa sẽ đến đất phong.
Ngày rời kinh.
Cẩn Chi mặc thường phục đến tiễn đưa.
"Phụ hoàng, mẫu hậu, khi đến Việt quốc nhất định phải thường xuyên viết thư cho con đó!
"Đến lúc hai người sinh thêm tiểu đệ đệ, cứ giao cho trẫm, giang sơn này sẽ là của nó!"
Hiển nhiên, Bùi Cẩn Chi đã sớm tính toán xong con đường tương lai.
Ta và Bùi Tuyên chẳng nói gì, chỉ mỉm cười rời đi.
Chuyện cũ đã qua không thể truy cứu, con đường phía trước vô cùng sáng lạn.
Ngoại truyện:
Thực ra ta sớm đã biết Thu Nhi thích tiểu tử Lục gia kia. Bề ngoài hai người cứ như oan gia đối đầu nhưng thực chất lại có tình ý với nhau.
Thu Nhi từng hỏi ta:
"Đại tỷ, nếu nhà ta có nữ nhi yêu nam tử Lục gia thì phải làm sao?"
Ta giả vờ d/o/a d/ẫ/m:
"Thì đ/á/n/h g/ã/y c/h/â/n nó!"
Thu Nhi không nói thêm gì nữa.
Chỉ là ta không ngờ, chẳng bao lâu sau hai người họ lại cùng nhau c/h/e/c vì tình.
Chuyện này chỉ mình ta biết.
Khi ta còn đang không biết nên ăn nói thế nào với hai nhà Hứa – Lục thì Thái tử tìm đến ta.
"Cô biết một vu sư ở Việt quốc có thể khiến người c/h/e/c sống lại."
Ta làm theo lời của Thái tử, âm thầm giấu diếm tin tức hai người họ đã mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-m-oan-gia-c-i-cu-i-c-ng-hai-ta-he-r-i&chuong=9]
Không lâu sau, tin Đế Hậu bị thích khách ám sát truyền ra khắp nơi.
Thái tử lập đàn tế lễ rồi trở thành Tân đế.
Mà Thu Nhi cũng tỉnh lại.
Nhưng sau khi tỉnh lại, Thu Nhi như biến thành một người khác.
Tình cách nàng vốn rụt rè nhút nhát, chỉ có lúc đối chọi với Lục Tuyên thì mới trở nên sắc sảo.
Giờ thì ngược lại, nàng trở nên tinh quái lanh lợi, đôi khi còn khiến người ta có cảm giác kỳ lạ khó nói nên lời.
Câu đầu tiên nàng nói với ta sau khi tỉnh lại là:
"Đại tỷ, bài Thiên Thu Phú của tỷ viết thật hay."
Nhưng từ trước đến nay Thu Nhi đâu có hứng thú với những thứ đó.
Ta âm thầm cho người dò la tin tức về Lục Tuyên, nghe người thân cận với y báo lại, dường như Lục Tuyên cũng biến thành một người khác.
Trong đầu ta bất chợt nảy ra một suy đoán táo bạo.
Tân đế mượn cớ biên soạn sách để ta âm thầm huấn luyện binh mã.
Ai ai trong triều cũng biết Tiên hoàng và Thái hậu bất hòa đã lâu, thậm chí sau khi c/h/e/c cũng không muốn nằm cùng huyệt. Ấy vậy mà Tân đế lại làm điều ngược lại, còn cố tình ban hôn cho Thu Nhi và Lục Tuyên, nói là do Tiên hoàng và Thái hậu báo mộng.
Vì Tân đế đăng cơ gấp rút, chưa thể nắm trọn quyền lực mà vẫn còn trong tay các lão thần phụ chính nên mọi việc đều phải tiến hành âm thầm.
Tất cả đều là để che mắt những kẻ già cỗi kia, từng bước thu về hoàng quyền.
Sau khi Thu Nhi và Lục Tuyên c/h/e/c vì tình, ta không phản đối nữa, Lục gia cũng chẳng nói gì.
Đến khi hai người thành thân, họ tiếp tục điều tra nguyên nhân cái c/h/e/c của Tiên hoàng và Thái hậu.
Ta không biết họ đã phát hiện ra điều gì.
Chỉ biết Tân đế đột nhiên lệnh cho ta điều động quân đội riêng của hắn, bảo ta đi cứu người.
Hắn nói rằng Trương Tông Ngọc muốn h/a/i Thu Nhi và Lục Tuyên.
Ta và Tân đế là bằng hữu lâu năm.
Mưu tính nhỏ trong lòng hắn, ta cũng đoán được bảy tám phần.
Ngoài mặt hắn luôn tươi cười nhưng thực ra lại tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.
Vậy nên ta lập tức mạnh dạn hỏi:
"Bệ hạ, thần cả g/a/n hỏi một câu, tiểu muội thần... vẫn còn là người trước kia chứ?"
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận