Thì ra, sau khi ta rơi vào hôn mê, Trì Nghiễn Trì đã bế ta vào phòng rồi bị mẫu thân vốn định vào bàn chuyện thêu áo cưới bắt gặp.
Dù cả nhà đều tin tưởng phẩm hạnh của Trì Nghiễn Trì nhưng việc chàng phá quy củ là không được, bị ăn vài cái bạt tai cũng là chuyện đương nhiên.
Trì Nghiễn Trì nhìn thấy ta tỉnh lại, vừa cười vừa chịu đ/á/n/h.
Phụ thân ta giận đến mức xuống tay càng mạnh hơn.
Ta cũng bật cười, nhưng cứ cười rồi lại khóc.
Tất cả bóng tối cuối cùng cũng đã tan đi.
...
Mùng Tám tháng Sáu vốn là ngày đại cát đã được định trước.
Tính ra thì đây là lần thứ ba ta gả cho Trì Nghiễn Trì rồi.
Ta nghĩ, cuối cùng mọi chuyện cũng đã đi đúng quỹ đạo, chắc không có chuyện gì xảy ra nữa đâu nhỉ.
Ai ngờ lại vẫn có chuyện xảy ra.
Lúc ta đang ở trong phòng chờ Trì Nghiễn Trì, cảm thấy hơi đói bụng nên đã lấy đồ ăn trên bàn ăn luôn.
Lệ Chi khuyên ta rằng thế là không hợp quy củ.
Ta chẳng buồn để ý, dù sao cũng là lần thứ hai rồi, ta có kinh nghiệm.
Cho đến khi r/u/o/u trên bàn bị ta uống cạn.
Ta khoát tay bảo Lệ Chi đi lấy thêm một bình, lát nữa còn uống r/u/o/u giao bôi với Trì Nghiễn Trì.
Lệ Chi tức đến giậm chân nhưng vẫn đi.
Trong cơn mơ màng vì men say, ta định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Ai ngờ, đến khi tỉnh lại thì ta đã thấy mình ngồi trên giường từ lúc nào không biết.
Đúng lúc đó, Trì Nghiễn Trì bước vào.
Chàng mặc một thân hắc y, sắc mặt lạnh lùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-i-n-m-ch-i-ti-u-ng&chuong=12]
Chàng tức giận rồi à? Sao lại mặc y phục màu đen?
Ta không hài lòng: “Hôm nay chẳng phải là ngày thành thân sao, Trì Nghiễn Trì, chàng mặc đồ đen là có ý gì? Chẳng phải chỉ ăn mấy miếng trước chàng thôi à? Chàng… hu hu hu, chàng không muốn cưới ta nữa sao?”
Đầu óc ta trở nên mơ hồ, ta vừa khóc vừa làm động tác đánh hắn, còn suýt thì bị vấp ngã.
“Tiểu Ngư!”
Trì Nghiễn Trì đỡ lấy ta, giọng nói kinh ngạc lẫn mừng rỡ.
2
"Chàng ồn quá." Ta thấy chàng thật sự vô cùng ồn ào.
Vì thế, ta lập tức chủ động hôn chàng một cái.
Đã từng làm phu thê một đời, ta quá hiểu phải làm sao mới có thể khiến chàng rung động.
Trong cơn mơ màng, tay ta lướt qua n/g/u/c hắn…
Lại chạm phải một vết sẹo.
Ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đến gần sáng, Trì Nghiễn Trì mới chịu để ta ngủ.
Chàng ôm chặt ta vào lòng như đang ôm lấy bảo vật vừa mất rồi lại tìm lại được.
Ta đột nhiên nhận ra.
Trì Nghiễn Trì của đời này vốn không nên có vết sẹo đó!
Vậy người nằm cạnh ta lúc này chính là Trì Nghiễn Trì bốn năm sau ở kiếp trước!
Ta vừa định mở miệng nói gì đó thì trước mắt lại loé lên một luồng ánh sáng trắng.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy Trì Nghiễn Trì mặc hỉ phục đỏ rực đang bế ta đặt lên giường.
Thì ra là như vậy.
Khó trách đời trước Trì Nghiễn Trì lại nói, đứa con là do ta hoài thai nhưng không phải ta sinh ra.
Ta thật sự không dám tưởng tượng, sau khi cho rằng ta đã trở về rồi lại một lần nữa đánh mất ta, tâm trạng của chàng khi ấy sẽ đ/a/u đ/ớ/n đến mức nào.
Ta nằm sấp trong lòng hắn, bật khóc nức nở vì áy náy.
Trì Nghiễn Trì dịu dàng v/u/o/t v/e đầu ta:
"Chuyện đã qua rồi, Tiểu Ngư, đừng tự trách nữa. Ít nhất khi ấy nàng đã để lại Xuân Ý và Phi Vãn cho ta. Còn bây giờ, chúng ta có cả một đời để bên nhau. Hai đứa nhỏ… rồi cũng sẽ trở lại."
Nốt ruồi đỏ nơi lòng bàn tay ta nóng lên một cách mơ hồ.
Trì Nghiễn Trì nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.
Không ngờ ta thành thân ba lần, chỉ có lần thứ hai là bình thường.
May thay, người ở bên ta từ đầu đến cuối vẫn luôn là hắn.
May thay, kiếp này, chúng ta sẽ không còn lạc mất nhau giữa dòng thời gian nữa.
Quãng đời còn lại dài đằng đẵng, ta chỉ nguyện cùng chàng chung bước.
–HOÀN–
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận