16
Tiếng giường kêu kẽo kẹt kéo dài tới tận nửa đêm, ta mệt đến mức thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mộng, một mảng trắng xóa bao phủ tứ phía.
Bỗng nhiên, một giọng gào thét chói tai từ phía sau vang lên:
“Trả lại t/h/â/n t/h/ể cho ta! Đồ cô hồn dã quỷ vô liêm sỉ này!”
Ta quay đầu lại, thấy một nữ nhân xa lạ đứng cánh đó không xa, trừng mắt nhìn ta một cách hung hăng.
Khi nhìn thấy gương mặt ta, nàng ta ngẩn người:
“Ngươi là Trần Ngư? Ngươi chưa c/h/e/c?!”
Nghe đến đây, ta lập tức hiểu ra, kẻ chiếm giữ t/h/â/n x/a/c ta suốt bấy lâu chính là quỷ hồn này!
“Ta vốn chưa từng c/h/e/c! Là ngươi, thứ yêu nghiệt không biết từ đâu chui ra đã c/u/o/n/g é/p chiếm lấy t/h/â/n t/h/ể của ta! Kẻ nên cút đi là ngươi!”
“Không thể nào! Ta là nữ xuyên không! Thế giới này tồn tại là để cho ta tỏa sáng! Ta phải tìm Tứ Hoàng tử!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-i-n-m-ch-i-ti-u-ng&chuong=8]
Ta muốn làm Hoàng hậu! Ngươi đi c/h/e/c đi! Đi c/h/e/c đi! Trả t/h/â/n t/h/ể lại cho ta!!”
Nàng ta gào thét rồi lao thẳng về phía ta.
Cảnh tượng ấy… sao lại quen thuộc đến thế?
Đầu ta nhói lên, ký ức của mười năm trước chợt ùa về.
Thì ra ta không phải vô duyên vô cớ rơi vào giấc ngủ sâu mà là bị nàng ta, một quỷ hồn đến từ dị giới đã cố ý va chạm và đ/á/n/h n/á/t linh hồn ta để chiếm đoạt t/h/â/n x/a/c.
Linh hồn ta bị t/o/n t/h/u/o/ng, ẩn náu trong c/ơ t/h/ể suốt mười năm, đến cả ký ức cũng bị vùi lấp.
Nghĩ đến mười năm bị đánh cắp, oán hận trong lòng ta như sóng dâng cuồn cuộn, chỉ muốn băm vằm nàng ta ra thành từng mảnh.
Vừa nghĩ đến đó, xung quanh nữ xuyên không lập tức hiện ra vô số l/ư/ỡ/i k/i/e/m sắc bén.
Nàng ta bị đ/â/m ngã lăn ra đất, tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên không ngớt.
Nàng ta thật sự đã bị lăng trì một phen.
Xem ra trong giấc mộng này, ta chính là người làm chủ tất cả.
Ta thong thả bước đến trước mặt nàng ta, cúi xuống nhìn nàng ta trong dáng vẻ nhếch nhác, chật vật:
“Vừa rồi ta chỉ trừng phạt vì ngươi c/u/o/n/g c/h/i/ế/m t/h/â/n t/h/ể ta, phá nát cuộc đời ta.
Còn chuyện ngươi ngược đãi con ta, thậm chí còn suýt nữa g/i/e/c c/h/e/c Trì Nghiễn Trì… ta vẫn chưa tính sổ đâu.”
“Trì Nghiễn Trì? Vì hắn? Hahaha… hắn chính là ma quỷ! Là hắn h/a/i ta và Tứ Hoàng tử! Nếu không có hắn thì ta đã là mẫu nghi thiên hạ! Hắn chính là kẻ tiểu nhân bỉ ổi! Nếu không phải hắn nhân lúc ta mất ý thức mà x/a/m phạm ta, ta đã không m/a/n/g t/h/a/i mấy đứa nghiệt chủng kia!”
Nàng ta phơi bày ký ức mười năm qua ra trước mặt ta.
Ta đứng từ góc nhìn của nàng ta, chứng kiến từng sự việc:
Nàng ta từng mơ mộng viển vông, muốn trở thành hoa khôi, lang bạt giang hồ, quyến rũ Tứ Hoàng tử, sống cuộc đời phóng túng. Nàng ta đã làm không biết bao nhiêu chuyện lố bịch, khiến ta thân bại danh liệt.
Là Trì Nghiễn Trì hết lần này đến lần khác đưa nàng ta trở về.
Thậm chí chàng còn tìm biết bao hòa thượng, đạo sĩ đến trừ tà, cố gắng đuổi hồn phách nàng ta ra khỏi thân thể ta nhưng đều vô ích.
Sau đó, Trì Nghiễn Trì có c/h/e/c cũng không chịu hủy hôn, âm thầm trở thành phụ tá cho Thái tử, hết lần này đến lần khác bày kế vạch trần Tứ Hoàng tử, cuối cùng mới có thể giúp Thái tử đăng cơ.
Còn cái gọi là “x/a/m phạm” trong lời nàng ta thì nàng ta lại chẳng hề có chút ký ức nào.
Chỉ có một đoạn là vào ngày được ban hôn, Trì Nghiễn Trì từng lạnh lùng nói với nàng ta:
“Cho dù là t/h/â/n t/h/ể, Trần Ngư cũng chỉ có thể là của ta.”
“Ngươi thấy rồi đấy! Đây chính là thanh mai trúc mã của ngươi đấy! Kẻ mà ngươi tưởng là chính nhân quân tử! Ngươi nhìn xem thủ đoạn hắn bẩn thỉu đến nhường nào!”
“Hắn chỉ là kẻ đ/i/ê/n cuồng, bị ám ảnh bởi sự chiếm hữu! Nếu hắn thực sự yêu ngươi thì đáng lẽ hắn phải giúp ta đạt thành tâm nguyện, để ta trở thành Hoàng hậu mới đúng!”
Những điều này… quả thật không giống Trì Nghiễn Trì trong trí nhớ ta.
Nhưng người ta thích là Trì Nghiễn Trì chứ chẳng phải là “một quân tử đoan chính, quang minh lỗi lạc” nào cả.
Huống chi… thấy dáng vẻ cố chấp đ/i/ê/n cuồng kia của hắn, ta lại càng thấy thích chàng hơn.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận