5
Ta không kịp phản ứng, chỉ quay phắt người lại theo bản năng.
Trì Nghiễn Trì của mười năm sau đang đứng cách đó không xa, hai tay chắp ra sau lưng.
So với trước kia, dáng vẻ của chàng không thay đổi nhiều lắm, nhưng khí chất thì quả thực một trời một vực.
Trì Nghiễn Trì của ngày xưa giống như trúc xanh trong gió, ai nhìn cũng phải khen một tiếng "quân tử đoan chính".
Còn khí chất của Trì Nghiễn Trì hiện tại trầm lặng như giếng cạn sâu thẳm, ánh mắt sắc bén như dã thú đang rình mồi.
"A Nghiễn..."
Ta buột miệng khẽ gọi một tiếng.
Giây tiếp theo, sắc mặt Trì Nghiễn Trì lập tức lộ vẻ chán ghét, chàng phất tay ra hiệu cho ma ma dẫn hai đứa trẻ đi.
Sau đó, chàng quay người lại, giơ tay bóp cổ ta:
"Ai cho ngươi gọi ta như vậy!"
Tay chàng không dùng nhiều lực nhưng ánh mắt lại như muốn x/é x/a/c ta ra thành trăm mảnh.
Lẽ ra ta phải thấy sợ nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hưng phấn một cách vô lý.
Vì thế ta gọi chàng một tiếng: "Trì công tử."
Trước đây, khi Trì Nghiễn Trì hẹn ta đi ngắm hồ, uống trà, chàng chưa bao giờ vượt quá khuôn phép, đến cả trò chuyện cũng nhất định phải có hạ nhân đi theo.
Nhưng ta vốn không phải người thích giữ quy củ.
Hễ có cơ hội là ta sẽ nhân lúc chàng không để ý mà luồn qua tay áo rồi nhẹ nhàng chạm vào tay hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-i-n-m-ch-i-ti-u-ng&chuong=3]
Lần nào Trì Nghiễn Trì bị ta trêu chọc cũng đỏ bừng mặt nhưng cũng không hề ngăn lại.
Có khi bị ta trêu đến mức phát bực, chàng còn lén siết tay ta một cái rồi lại giật mình vì bản thân thất lễ, vội vàng buông tay ra.
Những lúc đó, ta đều sẽ bật cười và trêu chàng một câu: "Trì công tử."
6
Khi nghe ta gọi một câu “Trì công tử”, Trì Nghiễn Trì như bị bỏng tay, vội vàng rụt tay về.
Sắc mặt chàng thoáng sững sờ, khẽ gọi: "Tiểu Ngư..."
Ta mỉm cười rồi nháy mắt:
"Là ta đây."
Ta tưởng phản ứng bình tĩnh như vậy có thể giúp ta đổi lấy chút thời gian để nói chuyện với Trì Nghiễn Trì.
Nào ngờ, chàng lại bật cười lạnh lùng:
"Ngươi! Lần này diễn xuất của yêu nghiệt nhà ngươi thật sự rất tiến bộ. Suýt chút nữa ta lại bị ngươi lừa. Nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu còn giở trò hay tiếp tục làm t/o/n t/h/u/o/ng t/h/â/n t/h/ể của Tiểu Ngư nữa, ta sẽ khiến Thành Quận vương bị đày khỏi Kinh thành phải trả giá gấp đôi."
Ta bắt đầu cảm thấy hơi sốt ruột nhưng cũng chẳng biết phải giải thích thế nào.
Dựa theo kinh nghiệm đọc thoại bản nhiều năm của ta, ta có thể đoán được tình hình của bản thân, có lẽ ta đã bị một hồn ma cô độc nào đó nhập vào, thậm chí còn mạo danh ta suốt những năm qua.
Rõ ràng là Trì Nghiễn Trì đã nghe chuyện “sói đến" quá nhiều lần rồi.
Ta gấp đến mức mặt mày nhăn nhó, vội vươn tay ra định kéo tay áo hắn.
Đây là động tác vô thức của ta mỗi khi chọc giận chàng trước kia:
"Ta thực sự là Trần Ngư, ta vừa mới tỉnh lại từ mười năm trước, ta không gạt chàng!"
Nhưng Trì Nghiễn Trì lại nghiêng người né tránh, chàng chỉ liếc ta một cái rồi quay người rời đi.
Mấy ngày sau đó, chàng và hai đứa nhỏ đều không đến đây nữa.
Ngay cả cái lỗ chó ở góc sân cũng bị lấp kín.
Lúc này ta mới chợt nhận ra, thì ra "ta" vẫn luôn bị giam cầm.
Tuy vậy, tính ta vốn lười nhác nên cũng chẳng quan tâm lắm.
Ta tin vào niềm tin của bản thân, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Ngày trước, khi cùng mẫu thân đi dâng hương, trụ trì còn từng khen ta có "Phật tính".
7
Không có ai đến, ta chỉ có thể rúc trong thư phòng ở viện cả ngày để đọc thoại bản.
Phải nói rằng, thoại bản trong thư phòng không những mới mà còn vô cùng đầy đủ.
Không chỉ vậy, chúng còn được sắp xếp, phân loại rõ ràng theo từng năm tháng.
Người bày trí thư phòng này quả thực quá hiểu ta.
Ta say sưa đọc thoại bản suốt mấy ngày liền.
Đặc biệt là quyển ta đang cầm trên tay hiện tại, Hầu gia bá đạo c/u/o/n/g chế sủng, ta đọc đến mức cảm thấy hồn vía mình sắp bay lên mây, chỉ mong gặp được người viết sách để kết nghĩa làm tri kỷ.
Chỉ là cốt truyện và nhân vật có hơi quen quen.
Ví dụ như nam chính đầu truyện là quân tử khiêm tốn, về sau thì lại không từ thủ đoạn.
Ví dụ như, trước khi đỗ đạt, gia tộc nam chính lâm vào cảnh sa sút, phải đến nương nhờ cố hữu.
Ví dụ như nữ chính lại là tiểu thư nhà cố hữu ấy.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận