Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MƯỜI NĂM CHỜ ĐỢI TIỂU NGƯ

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-06 00:08:31
Nhưng với chàng lại là mười năm dầm mưa dãi gió trong máu và nước mắt.

Ta vùi mặt vào lòng hắn, khóc đến nghẹn ngào.

Một lúc lâu sau, ta mới lí nhí hỏi hắn: “Làm sao chàng có thể nhận ra ta?”

Chàng dịu dàng xoa đầu ta, nhẹ giọng:

“Chỉ có Tiểu Ngư mới nhìn ta bằng ánh mắt sâu đậm như thế.”

Nỗi bi thương trong ta lập tức tan biến.

Trước kia, Lệ Chi từng nói, ánh mắt ta nhìn Trì Nghiễn Trì chẳng khác nào quỷ đói thấy dê quay nguyên con, từ trong ra ngoài đều lộ ra sự thèm khát.

Chỉ có Trì Nghiễn Trì mới có thể coi loại ánh mắt ấy là “thâm tình”.

Ta hỏi chàng bây giờ Lệ Chi đang ở đâu.

Trì Nghiễn Trì nói, khi ấy Lệ Chi là người đầu tiên nhận ra ta có điều bất thường nhưng quỷ hồn kia lại vu cho nàng ấy tội trộm cắp, thậm chí suýt nữa đ/á/n/h c/h/e/c nàng ấy.

May mà phụ mẫu ta không phải kẻ ngu ngốc, lập tức cho người đưa nàng ấy rời khỏi Kinh thành ngay trong đêm.

Hiện tại họ đang an hưởng tuổi già tại một thôn trang.

Chỉ là… con gái của họ vẫn chưa từng đến thăm họ một lần trong suốt mươi năm qua.

12

Bất tri bất giác đã đến nửa đêm.

Trì Nghiễn Trì bế ta đặt lên giường rồi xoay người định rời đi.

Ta vươn tay níu lấy tay áo hắn, ý tứ đã quá rõ ràng.

Dù không nhìn rõ gương mặt của nhau nhưng hơi thở của cả hai đều trở nên vô cùng gấp gáp.

Ngay cả bầu không khí cũng dần trở nên nóng bỏng.

Bỗng dưng, dường như có một sợi dây căng bị đứt phựt trong bóng tối.

Trì Nghiễn Trì cúi xuống hôn lên môi ta.

Nụ hôn ban đầu còn dịu dàng, kiềm chế, nhưng sau đó lại ngày một cuồng nhiệt, mang theo sự x/a/m lược vô cùng mãnh liệt.

Ta vòng tay qua cổ hắn, đáp lại một cách nồng nhiệt.

Một lúc sau, chàng bỗng siết chặt cổ tay ta, đôi mắt thâm trầm chậm rãi ngước lên:

“Bây giờ vẫn chưa được… Chúng ta… vẫn chưa thành thân.”

Ta: “?”

Con cũng sinh rồi mà chàng còn nói câu này á?

Đời người chỉ có ba vạn ngày, làm thêm được ngày nào hay ngày ấy chứ!

Nghĩ đến hơn ba nghìn đêm đã bỏ lỡ giữa ta và Trì Nghiễn Trì, trong lòng ta lại cảm thấy đau nhói.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-i-n-m-ch-i-ti-u-ng&chuong=6]


Nghĩ đến đây, ta chợt nhớ đến một vấn đề khác khiến ta bận tâm:

“Trì Nghiễn Trì… chàng với quỷ… hồn kia… thành thân lâu như vậy…”

Ta thực sự vô cùng để ý, trong lòng mơ hồ cảm thấy ghen tuông nên cứ lắp ba lắp bắp mãi, không biết phải mở lời thế nào.

Vậy mà Trì Nghiễn Trì lại hiểu ngay lập tức.

Chàng lớn tiếng:

“Không có!”

“Ta chưa từng thành thân với nàng ta, hôm đó ta vốn không đến bái đường.”

“Cũng chưa từng có bất kỳ tiếp xúc x/a/c t/h/ị/t nào với nàng ta.”

“Vậy còn hai đứa nhỏ?”

“Là nàng ta sinh ra, nhưng đêm đứa bé được hoài thai… là đêm ta ở bên nàng.”

Là… ta?

Sao lại là ta? Sao ta chẳng nhớ gì hết vậy?

Nhưng Trì Nghiễn Trì không bao giờ nói dối.

Đầu óc ta rối bời như mớ bòng bong.

Ta đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của bản thân thì Trì Nghiễn Trì bất ngờ rút từ tay áo ra một con d/a/o găm rồi nhét vào tay ta.

Chàng nắm lấy tay ta, dùng sức ép l/ư/ỡ/i d/a/o lên n/g/u/c mình.

Thậm chí ta còn có thể cảm nhận được l/ư/ỡ/i d/a/o đã bắt đầu chạm vào làn da hắn.

Chàng nói:

“Trần Ngư, nếu nàng nghi ngờ ta… thì cứ g/i/e/c ta đi.”

“G/i/ế/t ta ngay lúc này.”

Ta sững sờ rồi buông tay, con d/a/o g/ă/m lập tức rơi xuống đất.

Trì Nghiễn Trì… thật sự đã thay đổi rồi.

Nếu là trước đây, chàng sẽ chỉ thản nhiên nói một câu “Người trong sạch không cần biện giải” là xong.

13

Hôm sau, Trì Nghiễn Trì giữ đúng lời hứa, đưa ta đến gặp phụ mẫu.

Nhưng khi đến trước cổng thì chàng lại khăng khăng muốn chờ trong xe ngựa:

“Họ sẽ không muốn gặp ta đâu.”

Sau khi gặp lại phụ mẫu, ta mới biết hết tất cả mọi chuyện trong suốt mười năm qua.

Hóa ra, vì để bảo vệ t/h/â/n t/h/ể ta, Trì Nghiễn Trì đã giam giữ quỷ hồn kia trong hậu viện.

Mà quỷ hồn đó lại muốn thoát ra ngoài tìm Tứ Hoàng tử nên đã không từ thủ đoạn.

Nàng ta thường xuyên giả làm ta, chọn lúc phụ mẫu ta khi họ đến thăm Trì Nghiễn Trì và hai đứa bé rồi vừa khóc vừa tố cáo chàng ngược đãi mình.

Lâu dần, phụ mẫu ta dần sinh lòng nghi ngờ hắn.

Vì sợ quỷ hồn kia sẽ lợi dụng cơ hội làm h/a/i họ nên Trì Nghiễn Trì đành công khai cắt đứt mọi liên hệ, chỉ âm thầm lo toan chăm sóc họ mà thôi.

Lúc ấy ta mới hiểu, trong suốt mười năm qua, phụ mẫu đã phải lo lắng cho ta đến thế nào. Ta cũng không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc Trì Nghiễn Trì đã phải chịu đựng bao nhiêu tủi nhục để bảo vệ ta.

Nghĩ đến đó, lần đầu tiên trong lòng ta dâng lên một nỗi căm hận thật sự.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận