Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MƯỜI NĂM CHỜ ĐỢI TIỂU NGƯ

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-06 00:06:32
Bà ấy vừa nói vừa ném khay cơm lên bàn rồi nhanh chóng kéo Sơn Trúc đi, miệng còn lẩm bẩm:

“Ngươi mới tới nên không biết, trước kia nàng ta đã từng dùng chiêu này, suýt chút nữa h/a/i c/h/e/c Hầu gia. Ngươi để ý nàng ta làm gì? Hầu gia đã nói rồi, chỉ cần nuôi dưỡng nàng ta thật tốt, đừng để c/h/e/c là được, còn lại đều mặc kệ.

Còn nữa, bớt nói chuyện với nàng ta đi. Trước kia có một thị nữ đã bị nàng ta tẩy n/ã/o, tin cào cái gì mà “ai ai cũng bình đẳng” rồi thay nàng ta đưa thư, đụng phải quý nhân, sau đó bị dùng trượng đ/á/n/h c/h/e/c tại chỗ đấy.”

3

Tuy từ trước đến nay ta luôn là người lạc quan nhưng lúc này cũng cảm thấy chán nản.

Rõ ràng ta không hề có một chút ấn tượng nào đối với những chuyện mà họ kể.

Ta mở khay cơm ra, trông những món ăn bên trong cũng không tệ, toàn là những món ta yêu thích.

Điều đó khiến trong lòng ta cảm thấy hơi nghi ngờ.

Một Hầu phu nhân không được sủng ái, lại còn bị nhốt trong phòng mà vẫn có người quan tâm đến khẩu vị sao?

Nhưng chuyện đã đến nước này, ta cứ ăn cơm trước đã.

Ta xách khay cơm ra đình hóng mát trong viện, tiện tay cầm một quyển thoại bản vừa tìm được trong phòng, định vừa ăn vừa đọc theo thói quen từ bé.

Ta vừa mới ăn được vài miếng thì bỗng nghe thấy tiếng sột soạt vang lên từ góc viện.

Ta giật mình quay đầu lại.

Ở cái lỗ chó dưới chân tường chính là cậu bé mà ta đã gặp vào sáng nay. Lúc này, cậu bé đang bị mắc kẹt giữa lỗ và nhìn chằm chằm về phía ta.

Khi ánh mắt chạm nhau, trong mắt cậu bé thoáng hiện vẻ hoảng hốt, lập tức chống tay nhỏ lên định rút lui.

Bên kia bức tường vang lên một tiếng “á” khe khẽ.

Ta không nhịn được khẽ bật cười một tiếng, nhanh chóng bước đến bên lỗ chó rồi kéo cậu bé ra:

"Ha ha, bắt được ngươi rồi nhé!"

Gương mặt trắng trẻo của cậu bé dính đầy bụi, nằm trong lòng ta không dám giãy giụa, đôi mắt đen láy rưng rưng nước mắt.

Cậu bé nói:

"Đừng đ/á/n/h con, đừng đ/á/n/h con..."

Nghe vậy, nụ cười trên môi ta lập tức tan biến.

Ta biết rõ mình là người như thế nào, cho dù tâm trạng ta có tệ đến đâu thì cũng không bao giờ trút giận lên một đứa trẻ:

"Ta...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-i-n-m-ch-i-ti-u-ng&chuong=2]

Ta từng đ/á/n/h con sao?"

Cậu bé cụp mắt xuống, không dám nhìn ta:

“Con biết mẫu thân không cố ý mà."

Ta còn chưa kịp nói gì thêm thì một bé gái khác đã chui ra từ lỗ chó:

"Thả huynh ấy ra!"

Cô bé phồng má, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm vào cậu bé trong lòng ta, như thể sợ ta sẽ không vui rồi ném cậu đi mất.

Ta chớp mắt mấy cái:

"Thả ra cũng được, nhưng các con không được chạy. Ta... mẫu thân có mấy chuyện muốn hỏi hai đứa."

4

Ta đặt cậu bé xuống rồi giơ tay ra, định xoa đầu hai đứa nhỏ. Không ngờ, cả hai lại vô thức co rúm người lại, mắt nhắm tịt.

Một nỗi chua xót khó tả chợt dâng lên trong lòng, nhưng ta vẫn cố gắng nở nụ cười dịu dàng rồi nhẹ nhàng hỏi:

"Các con tên là gì vậy?"

"Con là tỷ tỷ, tên là Trì Xuân Ý."

"Con là ca ca, tên là Trì Phi Vãn."

Trời ạ, hai đứa này mỗi người tự xưng một kiểu hả?

Không đúng! Khoan đã!

Trì Xuân Ý, Trì Phi Vãn...

Đây chẳng phải là tên của hai nhân vật trong thoại bản mà ta viết sao!

Từ nhỏ ta đã chẳng có thú vui gì khác mà chỉ thích đọc thoại bản, thậm chí thỉnh thoảng ta còn tự viết truyện cho mình.

Đương nhiên nhân vật chính trong truyện sẽ là ta và Trì Nghiễn Trì.

Và hai cái tên Trì Xuân Ý và Trì Phi Vãn chính là những cái tên ta đã tưởng tượng ra cho hai đứa con tương lai của mình với Trì Nghiễn Trì trong thoại bản mới nhất.

Vậy nên... Tuyên Thành Hầu chính là Trì Nghiễn Trì?

Khoan đã, nếu hắn đặt tên cho hai đứa trẻ như vậy thì chẳng phải có nghĩa là... chàng đã đọc thoại bản ta viết?

Trước mắt ta bỗng tối sầm, đó đâu phải loại thoại bản trong sáng gì chứ.

Trong thoại bản ấy, ta mô tả rất chi tiết những tưởng tượng về cuộc sống sau khi thành thân với Trì Nghiễn Trì...

Tất nhiên là…bao gồm cả cuộc sống về đêm.

Chuyện này... chuyện này... chuyện này...

Ngay giây tiếp theo, chuyện còn xấu hổ hơn cả việc bị nhân vật chính bắt gặp mình viết truyện người lớn đã xảy ra.

Hai đứa nhỏ nhìn về phía sau ta, cùng nhau cất giọng trong trẻo lanh lảnh gọi:

"Phụ thân!"

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận