Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MƯỜI NĂM CHỜ ĐỢI TIỂU NGƯ

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-06 00:09:31
14

Kể từ khi hiểu lầm giữa ta và Trì Nghiễn Trì được hóa giải, chàng bắt đầu từ một cực đoan này trượt sang một cực đoan khác.

Lúc nào, chàng cũng muốn dính lấy ta, không rời nửa bước.

Trừ buổi sáng vào triều và… buổi tối đi ngủ.

Nhưng ngay cả chuyện trừ “buổi tối đi ngủ” này cũng sắp không còn nữa rồi.

Hôm đó, khi chúng ta đang ở sân viện chơi đùa với hai đứa nhỏ, Trì Nghiễn Trì đột nhiên nói muốn thành thân với ta.

“Không phải chúng ta đã thành thân rồi sao? Còn là do Thánh thượng ban hôn nữa mà.”

“Nhưng đó không phải nàng. Chúng ta chưa từng bái đường. Ta muốn để Tiểu Ngư trở thành thê tử của ta một cách danh chính ngôn thuận.”

Ta ngơ ngác nhìn hắn.

Ta bỗng nhớ lại thuở niên thiếu, có lần ta đọc được một kết cục bi thảm trong thoại bản nên không nhịn được mà mắng nam chính trước mặt Trì Nghiễn Trì.

Lúc đó, chàng nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi mới nghiêm túc nói với ta:

“Trì Nghiễn Trì sẽ không bao giờ khiến Trần Ngư thất vọng.”

Và đúng là chàng đã làm được.

Từ trước đến nay, Trần Ngư chưa từng thất vọng vì Trì Nghiễn Trì.

Dù là mười năm trước…

Hay là mười năm sau.

15

Ta vốn tưởng Trì Nghiễn Trì nói muốn thành thân là chỉ muốn tổ chức một buổi lễ kín đáo.

Không ngờ chàng lại xin thánh chỉ ban hôn, muốn cưới ta một lần nữa.

Phượng quan hạ bội, thập lý hồng trang, phụ mẫu hai bên, một thứ cũng không thiếu.

Chỉ là… ta lại cảm thấy ngày thành hôn hôm nay Trì Nghiễn Trì lại lộ ra sự lo lắng và căng thẳng hết sức lạ thường.

Cho đến khi vén khăn trùm đầu cho ta, bàn tay chàng vẫn không ngừng run rẩy.

Chỉ đến khi ta ngước mắt nhìn hắn, chàng mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Từ trước đến nay, Trì Nghiễn Trì vốn không thích những màu sắc quá lòe loẹt. Đây là lần đầu tiên ta thấy chàng mặc y phục màu đỏ.

“Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy.

Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị.”

Đúng là nam nhân mà ta đã nhớ nhung suốt bao năm qua…

Tới khi màn trướng được rũ xuống, ta cúi đầu, mặt nóng bừng.

Tay ta không ngừng kéo đai lưng của Trì Nghiễn Trì.

Nhưng dù ta cứ cố kéo mãi, nó vẫn không mở ra.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-i-n-m-ch-i-ti-u-ng&chuong=7]


Mặt ta càng lúc càng nóng, ta cũng không biết là vì vội vàng hay vì xấu hổ nữa.

Trì Nghiễn Trì cố ý cúi xuống bên tai ta, khẽ cười một tiếng:

“Phu nhân đừng vội, để vi phu giúp nàng.”

Khi đai lưng bị rút đi, ta bỗng cảm thấy ở eo bắt đầu hơi ngứa ngáy.

Ta níu lấy vai hắn, đầu ngón tay không yên phận mà trượt xuống n/g/u/c hắn.

Ta đột nhiên chạm vào một vết gì đấy nhô lên dài khoảng một tấc.

Trì Nghiễn Trì lập tức kéo tay ta khỏi đó, cúi đầu hôn lên môi ta.

Ta nhanh chóng nhận ra chàng đang muốn đánh lạc hướng ta nên vội vàng nghiêng đầu tránh đi:

“Cho ta xem!”

“Là vết thương nhỏ thôi.”

“Ta nói, cho ta xem!”

Không đợi chàng đáp, ta xoay người, mạnh mẽ kéo mở lớp áo trong của hắn.

Một vết sẹo dài chừng một tấc nằm ngay chính giữa khuôn n/g/u/c trắng mịn của hắn.

“Là nàng ta đ/â/m, đúng không?”

Ta lập tức nhớ lại lời của ma ma hôm ta vừa tỉnh dậy.

Trì Nghiễn Trì chỉ lặng lẽ lau nước mắt cho ta:

“Tiểu Ngư đừng khóc, không đau đâu.”

Sao lại không đau được chứ…

Đó là vị trí của trái tim mà…

Chỉ một chút nữa thôi… là chàng đã c/h/e/c rồi.

Ta nhẹ nhàng v/u/o/t v/e vết sẹo, cúi người hôn lên nó.

Bàn tay đang ôm eo ta của Trì Nghiễn Trì bỗng siết chặt hơn một chút.

Mái tóc đen của chàng xõa xuống, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống, gương mặt nhuốm đầy vẻ kiềm chế.

Lần này, là ta chủ động hôn lên môi hắn.

Ngón tay lạnh lẽo của Trì Nghiễn Trì bắt đầu di chuyển xuống dưới.

Trong tiếng thở dốc gấp gáp, chàng thì thầm bên tai ta:

“Phu nhân…”

[Ngọc lô băng điệm uyên ương cẩm
Phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm.
Liêm ngoại lộc lô thanh, liễm mi hàm tiếu kinh.
Liễu âm khinh mạc mạc, đê tấn thiền sai lạc.
Tu tác nhất sinh biện, tẫn quân kim nhật hoan.] (*)

(*) Dịch nghĩa

[Lò ngọc đốt hương, chiếu trúc mát lạnh, gối là gấm thêu uyên ương,
Phấn đã tan, mồ hôi thơm lấm tấm chảy lên gối núi.
Ngoài rèm vang tiếng ròng rọc giếng,
Nàng khẽ chau mày, mỉm cười ngạc nhiên.
Bóng liễu lơ thơ, mờ nhạt phủ xuống,
Trâm ve trên tóc mai rủ xuống đã rơi.
Chỉ mong dốc trọn cả đời này,
Để đáp lại niềm vui của nàng hôm nay.]

Thì ra cảm giác trong mấy quyển thoại bản mô tả…

Là như thế này đây.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận