Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MỘT CÔ GÁI NHƯ EM

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-03-18 16:44:52
01

Từ hồi tiểu học tôi đã là một kẻ luôn theo đuổi người khác, lúc đó bạn cùng bàn rất giàu, mỗi ngày cả ngăn kéo toàn tiền lẻ.

Hằng ngày tôi làm việc vặt cho cậu ấy, mỗi lần được năm tệ, tôi thấy tiền là sáng mắt lên, đến mức cậu chủ nhỏ đi vệ sinh tôi cũng đi theo bảo vệ. Dù còn nhỏ tuổi, hộp tiền tiết kiệm của tôi đã đầy ắp.

Sau đó cậu chủ nhỏ chuyển đi, nhờ số tiền để dành đó mà tôi học xong tiểu học.

Khi lên trung học, tôi làm một chút kinh doanh nhỏ, chủ yếu là tranh thủ giờ ăn trưa ra cửa hàng tạp hóa ngoài trường mua một cặp đầy bánh kẹo, rồi bán lại cho học sinh trong lớp với giá cao hơn vào giờ ra chơi.

Người hay mua đồ ăn vặt của tôi nhất là một cô bé tên Tiền Tịnh, trắng trẻo xinh xắn, tiền tiêu vặt một ngày cả mấy trăm tệ, lúc đó không biết cô ấy nghĩ gì.

Mỗi giờ ra chơi đều mua của tôi mấy chục tệ đồ ăn vặt, cũng chẳng ăn, mua xong phát cho người khác chơi.

Khi mọi người vứt túi đồ ăn vặt đầy đất, cô ấy gọi tôi đi quét dọn, mỗi lần quét được hai mươi tệ.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-t-c-g-i-nh-em&chuong=1]


Lúc đó tôi đặc biệt siêng năng, ngày nào cũng bận rộn theo sát bên cô bé.

Thực ra đa số học sinh không có khái niệm về tiền bạc, lúc đó tôi k/i/e/m được cũng kha khá.

Cao nhất có ngày k/i/e/m được ba trăm tệ, tiền của học sinh lúc nào cũng dễ k/i/e/m hơn ngoài xã hội, người ta chưa trải qua khổ cực thì làm sao biết được tầm quan trọng của đồng tiền.

Con người tôi đây! Không cha không mẹ, từ nhỏ đã tinh ranh, ngày nào cũng chỉ nghĩ cách k/i/e/m tiền.

Sau khi lên đại học, tôi đặc biệt nỗ lực để k/i/e/m tiền, mỗi ngày vất vả k/i/e/m từng đồng, cho đến khi gặp được Trần Thần, một thiếu gia phiên bản PUS, tiêu tiền vô độ, đúng là người được trời ban để cho tiền.

Trần Thần là người thế nào ư? Một tài tử khoa nghệ thuật, nhà làm bất động sản.

Một cậu ấm chính hiệu, chúng tôi quen nhau thế nào ư? Tôi là chủ tịch ban kỷ luật, đây đã là lần thứ mười hai tôi bắt gặp anh trốn học.

Người phụ đạo của họ nhìn bảng điểm danh, cực kỳ tức giận: "Có tiền là ghê gớm lắm sao? Thôi, bạn học ơi, cái tên này không cần giúp xóa đâu."

Khi người phụ đạo đã lên tiếng, tôi cũng không nói gì, mỗi ngày vẫn ghi tên, cuối cùng trước kỳ nghỉ anh tìm đến tôi.

Anh hỏi chuyện gì, tôi t/h/ậ/n trọng trả lời: "Anh ơi, em cũng không có cách nào khác."

"Không có cách thì tìm cách."

Anh tựa vào ghế sofa bực bội nhìn tôi, sau đó tôi thật sự nghĩ ra cách cho anh, tôi dẫn cậu ấm đi mấy lần, vấn đề được giải quyết.

Cậu ấm rất hài lòng với vai trò làm chân sai vặt của tôi, có lẽ vì vui vẻ, lại thấy tôi nghèo đến thảm h/a/i, tiện tay cho tôi một mặt dây chuyền vàng của mình.

Mặt dây chuyền ba vạn tệ, tôi bày tỏ sự kính trọng cao nhất với cậu ấm, sớm tối đều cung kính chào đón.

Sau đó một ngày, cậu ấm hỏi tôi có phải đang muốn theo đuổi anh không.

Tôi t/h/ậ/n trọng trả lời: "Anh không thích em nhắn tin sao? Vậy sau này em không nhắn tin nữa."

Anh không nói gì, hồi lâu sau, khung chat mới hiện tin nhắn: [Em là Kiều Túy phải không?]

[Vâng ạ] (ảnh mèo dễ thương.jpg).

[Em có biết hoa khôi Tiền Tịnh không?]

[Có biết ạ.]

[Cô ấy có một môn trượt...]

[Em hiểu rồi, mấy ngày nữa em sẽ giúp hỏi thăm.]

[Được, cảm ơn nhé!]

Trần Thần quả không hổ danh là cậu ấm trong lòng tôi, bên dưới còn gửi thêm một bao lì xì, năm nghìn tệ.

Tôi cũng không khách sáo, nhận xong lập tức gửi lại một sticker cảm ơn.

Có lẽ vì lúc đầu nhận quá nhiều tiền của Trần Thần, đến nỗi sau này khi yêu nhau, câu nói Trần Thần hay nói với tôi nhất là, Kiều Túy, em có thể đừng ham tiền như vậy được không.

Tôi cũng không giải thích, dù sao, tôi vốn đã ham tiền, mỗi bao lì xì anh cho tôi đều nhận hết, ngay từ đầu, tôi đã không nhắm đến con người anh.

02

Tôi và Trần Thần yêu nhau thế nào ư?

Chuyện này phải kể từ Tiền Tịnh, nói ra tôi và Tiền Tịnh cũng có duyên phận - cùng một trường cấp 2, cùng một trường cấp 3, sau đó lại thi đỗ cùng một trường đại học.

Chỉ là sau khi lên đại học, vì chuyên ngành quá khác biệt, chúng tôi ít liên lạc với nhau.

Thỉnh thoảng gặp nhau cũng chào hỏi được, nhưng cũng chỉ dừng ở một câu chào mà thôi.

Cho đến một ngày, giữa đêm khuya, Trần Thần gọi điện cho tôi, hỏi tôi có xe không, tôi bảo có.

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận