Cô ấy lấy 20 tệ của tôi vui vẻ về nhà.
Lần thứ hai d/a/n/h nhau, cô ấy lấy của tôi 80 tệ, không phải cô ấy lấy nhiều, mà là lần thứ hai, cô ấy giỏi hơn.
Đám cướp tiền của tôi sợ bị cô ấy b/a/t n/a/t ở ngoài, nên chuyển sang cướp trong nhà vệ sinh, lúc đó tôi không mang tiền, bị chúng chặn trong nhà vệ sinh, chặn đến tận giờ học, lúc đó tôi còn rất nhỏ, cứ nghĩ mình sẽ không sống nổi nữa, tôi cực kỳ t/u/y/e/t v/o/ng.
Sau đó Kiều Túy lại đến, cô ấy vào nhà vệ sinh còn tiện tay cầm theo cái gáo múc phân bên cạnh.
Ban đầu cô ấy chỉ dùng gáo múc phân d/a/n/h người, cả đám không dám đỡ, né qua né lại, nhưng cũng không có hiệu quả, chúng chỉ trốn ở chỗ d/a/n/h không tới, nhất quyết không cho chúng tôi rời đi.
Cuối cùng cô bé bực mình, trực tiếp múc một gáo đầy từ nhà vệ sinh bên cạnh, cả đám hoảng hốt, đồng loạt hét lên, mày đừng lại đây.
Cô bé cũng thực sự không lại gần, chỉ tạt từng gáo phân qua.
Mùi đó, ngày đó, cả trường học đều náo loạn...
Trường yêu cầu tất cả mời phụ huynh đến, cũng chính ngày đó, Kiều Túy nhìn thầy giáo: "Em có thể viết kiểm điểm nhiều lần hơn, nhưng em lớn lên ở trại trẻ mồ côi, em không có bố mẹ."
Tôi sững người, lúc đó tôi mới biết, hóa ra cô ấy là trẻ mồ côi!
Tôi nói cô ấy là thấy việc nghĩa hăng hái làm, bố mẹ tôi đến cũng nói vậy, cuối cùng cô ấy không phải viết kiểm điểm, cũng không phải mời phụ huynh, ngược lại còn được thưởng 500 tệ, đương nhiên tiền thưởng là nhà chúng tôi bỏ ra.
Sau đó Kiều Túy lại đến, hỏi tôi giúp tôi chạy việc vặt có thể cho cô ấy tiền không, tôi nói không phải vừa cho cô ấy 500 tệ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-t-c-g-i-nh-em&chuong=8]
Cô ấy lắc đầu: "Trường nộp thẳng cho trại mồ côi rồi, sẽ không đưa cho mình nữa."
Tôi điên cuồng mua đồ ăn vặt, mua cơm, tôi cho cô ấy rất nhiều tiền chạy việc, nhưng sau đó tôi phải chuyển trường.
Trước khi chuyển trường, tôi tìm đến hàng xóm nhà tôi, tôi tặng con búp bê tôi thích nhất, tôi nhờ cô ấy giúp tôi chăm sóc Kiều Túy.
Hàng xóm của tôi tên là Tiền Tịnh, sau này cô ấy cũng thực sự làm như vậy.
Chỉ là, tôi ở nước ngoài rất lâu, lâu đến mức tôi gần như quên mất ký ức này.
Tôi ra nước ngoài năm 9 tuổi, 18 tuổi mới về, khi tôi về, đã có khoảng cách với đất nước này rồi.
Tôi và họ khác nhau về kỳ thi tốt nghiệp cấp 3 9 năm, tôi là sinh viên trao đổi, tôi luôn cảm thấy mình không thèm để ý đến mọi thứ ở đây.
Tôi không đi học, cho đến khi họ nói với tôi, tôi có thể không lấy được bằng tốt nghiệp, tôi bị bố mắng một trận, cuối cùng tôi đến hội sinh viên.
Tôi nhìn thấy cô bé đó, ban đầu tôi chỉ thấy quen mắt, cô ấy chôn sâu trong ký ức của tôi, nhưng tôi lại không nhớ ra.
Tôi chỉ thấy, cô ấy tham tiền, mà tôi vốn ghét nhất loại người này.
Nhưng tôi lại luôn cảm thấy, con người cô ấy, dường như rất được người khác yêu thích, tôi nghĩ cách đi tìm cô ấy.
Nhìn cô ấy ăn cơm tôi vui, tổ chức sinh nhật cho cô ấy tôi cũng vui, tôi còn nhớ, lúc đó khi cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy ánh sao, long lanh.
Kiều Túy rất giỏi, cô ấy xử lý việc luôn nhanh và tốt, dường như việc gì cô ấy cũng có cách, điểm này tôi mãi mãi cũng không bằng được.
Tôi cũng phát hiện ra điểm này, nhưng tôi lại không hiểu sao hơi tức giận, dường như ngoài tiền ra, cô ấy cũng không cần tôi là mấy.
Lần dã ngoại đó, tôi cũng đang tức giận một cách không hiểu nổi, cô ấy đã giỏi như vậy, thì cứ mạnh mẽ mãi đi, tôi đang đợi, đợi cô ấy gặp khó khăn đến tìm tôi.
Nhưng tôi lại không nghĩ đến, điện thoại của cô ấy hết pin, tôi cũng không nghĩ đến, cô ấy sẽ ở lại trên ngọn núi tối đen đó một đêm.
Và sau ngày đó, dường như cô ấy càng ngày càng xa tôi, cô ấy không bao giờ còn dùng đôi mắt đầy hy vọng đó nhìn tôi nữa.
Tôi đã có nhiều bạn gái, tôi quá rõ cách nắm bắt lòng người.
Vì vậy tôi tặng cô ấy một căn hộ, tôi không chọn cái tốt nhất, vì hầu hết mọi người đều không hài lòng, họ chỉ phàn nàn tại sao không thể cho cái lớn hơn, nhưng Kiều Túy không phàn nàn.
Cô ấy chẳng nói gì cả, cô ấy chính là như vậy, bình thản vô sự, tặng thì thích, không tặng thì thôi.
Cũng chính lúc đó, tôi mới phát hiện, cô ấy thực sự không còn hy vọng gì ở tôi nữa.
Sau đó cô ấy lại muốn trả lại nhà cho tôi, lúc đó tôi tức giận thật sự, cô ấy trả lại không phải căn nhà, cô ấy muốn nói với tôi một đao c/a/t đứt, tính sổ cho sạch!
Căn nhà này tôi không thể nhận, tôi không muốn tính toán cho sạch sẽ như vậy, dây dưa không dứt mới tốt chứ! Dây dưa không dứt mới tốt.
Chỉ cần căn nhà còn trong tay cô ấy, tôi mãi mãi có thể có cơ hội lật ngược tình thế.
Sau đó cô ấy kết hôn rồi... Tôi không từ bỏ... Chỉ cần căn nhà còn trong tay cô ấy, vạn nhất hôn nhân cô ấy không hạnh phúc, tôi sẽ rất dễ chen chân vào...
Nhưng cô ấy đã đổi nhà rồi, tên Chu Lạc đó còn cho thuê căn nhà tôi tặng cô ấy…
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận