Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MỘT CÔ GÁI NHƯ EM

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-03-18 16:52:52
Để x/a/c nhận việc cuối cùng, tôi ôm giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đi tìm anh một chuyến.

Lúc đó Trần Thần vẫn ở trong biệt thự nhà mình, bên cạnh anh còn có một người đẹp, thấy tôi thì nhíu mày.

Tôi ngập ngừng mở lời: "Căn nhà này..."

"Kiều Túy, em tìm tôi chỉ để nói chuyện này sao?"

"Còn có tiền khi trước anh tỏ tình nữa, đã không ở bên nhau, tôi thấy mình không nên nhận..."

"Kiều Túy."

Trần Thần thực sự giận rồi, anh ta nhìn tôi, trong mắt đều mang theo lửa giận: "Bây giờ em nói với tôi những điều này là để đoạn tuyệt ân nghĩa với tôi sao?"

"Tôi không có."

"Bây giờ tôi không muốn gặp em, em có thể cút không?"

Tôi sững người, mãi sau mới đáp một câu: "Được."

Tôi ôm giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đi về, sau này nghĩ lại, cái này cũng coi như là tiền bồi thường cho tôi, tôi cũng không thể chịu một vòng ủy khuất cuối cùng chỉ còn lại một vòng ủy khuất được đúng không?

Tôi vui vẻ ôm giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà trở về.

Bây giờ không lấy thì sau này sẽ không cho nữa, dù bán đi cũng được tám chín trăm vạn! Có thể mua cho Chu Lạc một cái đồng hồ rồi.

10

Sau này khi Trần Thần tốt nghiệp tôi lại gặp anh một lần.

Anh mặc bộ đồ cử nhân đẹp đẽ, khi đi ngang qua nhau anh nắm lấy tôi.

"Kiều Túy, có khoảnh khắc nào em từng thích tôi không? Không phải vì tiền?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-t-c-g-i-nh-em&chuong=7]

Chỉ đơn giản là thích tôi mà ở bên tôi?"

Tôi suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Anh à, chính vì tiền mà anh mới được thích đấy!"

"Em có ý gì?"

"Vì anh rất hào phóng, người hào phóng thường quen cho người khác mọi thứ, và những thứ đó luôn khiến người ta có cảm giác sai lầm là được yêu thương."

Tôi cười cười: "Trước đây khi anh nói muốn cho em một căn nhà, em đã ngớ người, lúc đó em nghĩ, liệu anh có thích em không, nếu không, tại sao lại hào phóng với em như vậy.”

"Nhưng rất nhanh, em đã nghĩ thông rồi, dù sao anh cũng có nhiều nhà, nên không để tâm nữa.”

"Em nghĩ tình yêu thực sự không nên như vậy, không nên là khi em bị kẹt trên núi cả đêm, mà không ai phát hiện ra điều gì bất thường, trong thành phố này em hầu như không có người nào đặc biệt thân quen, ngọn núi đó lại tối như vậy, lúc đó em sợ lắm, chỉ có thể đặt hy vọng vào anh.

"Lúc đó em cứ nghĩ mãi, nghĩ xem có khả năng nào là anh đã đến tìm em rồi, chỉ là do điện thoại tắt nên lỡ mất, em gọi rất nhiều lần, sau đó giọng gần như khản đặc, nhưng mãi đến khi trời sáng, em mới nhìn thấy trạm xe buýt."

Trần Thần nắm tay tôi không buông, tay áo tôi đã bị kéo đến nhăn nhúm, tôi mới nghe thấy một lời giải thích thấp thoáng:

"Tôi không phải..."

"Anh à, em sẽ kết hôn khi tốt nghiệp, đến lúc đó gửi thiệp mời cho anh, anh nhất định phải đến."

Anh ngẩng đầu, nhìn tôi, ngẩn người, như có chút hoảng hốt, mãi sau mới đáp một câu: "Được."

Phiêu ngoại: Trần Thần

Kiều Túy sắp kết hôn rồi, tôi đến dự lễ cưới nhìn cô ấy lấy người khác.

Cô ấy nói người đó là thanh mai trúc mã của cô ấy, nhưng nói đến thanh mai trúc mã thì anh ta ta chắc không sớm bằng tôi!

Lần đầu tôi gặp Kiều Túy không phải ở đại học, mà là từ lớp 2 tiểu học.

Những năm 90, lúc đó gia đình vẫn đang phát triển, chưa giàu có như bây giờ, bố mẹ còn rất bận rộn, chỉ đưa cho tôi từng nắm tiền tiêu vặt để tự mua đồ ăn vặt.

Khi bố mẹ chuyển vào nội địa làm việc, cũng chuyển tôi vào một trường tiểu học công lập địa phương.

Người ở trường tiểu học đó không thân thiện lắm, hoặc nói cách khác, họ b/a/t n/a/t tôi, vì tôi có tiền, vì tôi nhỏ nhắn.

Khi bị cướp tiền nhiều lần, tôi đã kể cho bạn cùng bàn lúc đó, bạn cùng bàn tôi tên là Kiều Túy.

Không phải trùng tên trùng họ, chính là cô ấy, cô bé đó, cô bé bề ngoài dễ thương đáng yêu, đằng sau lại cầm gạch d/a/n/h người.

Lúc đó con gái thường cao hơn con trai một chút, cô ấy nói có thể bảo vệ tôi.

Lần đầu tiên cô ấy d/a/n/h nhau, lấy của tôi 20 tệ, hôm đó tan học, cô ấy cầm gạch, xông vào d/a/n/h nhau với đám con trai, sau đó cô ấy một chân đạp một đứa, hai tay còn túm hai đứa, bắt chúng xin lỗi tôi và hứa hẹn, cuối cùng mới thả ra.

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận