"6..."
"Bạn chị, Trần Thần, em gái bạn chị Trần Hiểu, em trai ruột khác cha khác mẹ của em, Chu Lạc."
Chu Lạc không vui: "Chị ơi, sao lại là em trai ruột, em không thể là em trai nhân tình sao?"
"Không được, chị không có sở thích yêu đương với anh em."
"Chậc, sở thích đều là do rèn luyện mà có, không được thì em chịu thiệt, chị gọi anh cũng được, chị ơi... đừng đi! Trưa ăn gì vậy? Em ngồi tàu suốt đêm qua, vừa đói vừa buồn ngủ... chị ơi..."
"Ngồi bên bàn một lát, ba phút nữa, lò vi sóng hâm nóng xong chị bưng qua cho."
"Em không, chị dùng lò vi sóng suốt ngày bị bỏng tay, em tự bưng."
"Em bưng cũng bị bỏng tay."
"Khác chứ, em bỏng tay em."
"Cút! Cút! Cút! Chị mua găng tay chống bỏng rồi."
Trần Thần đứng ngoài bếp nhìn chúng tôi một lúc, cuối cùng bế em gái về trước.
Chu Lạc ăn xong cũng vui vẻ về phòng ngủ, về phòng tôi.
Tôi không mua chăn, hiện tại nhà chỉ có phòng tôi ở được.
Tôi không ngờ Chu Lạc sẽ đến, trường đại học của hai đứa quá xa, một đứa phía nam, một đứa phía bắc, chỉ để đến đây phải đổi bốn chuyến xe, mấy ngày Tết này vé còn khó mua.
Mỗi năm gọi điện, cậu đều không đến được, năm nay Tết tôi còn đặc biệt gọi điện cho Chu Lạc, cậu còn nói không mua được vé, bây giờ lại đến.
Kết quả, mồng một Tết, cậu ấy đến, ba năm không gặp, chàng trai năm xưa đã thay đổi nhiều, cao lớn hơn nhiều, chỉ là khi tôi gặp, cậu vẫn như chàng trai ngày nào.
07
Mùng 1 Tết, một số cửa hàng lớn đã mở cửa trở lại. Tôi đã mua một bộ chăn đệm và thêm một bộ ga giường nữa, chỉ riêng mấy thứ này đã tiêu tốn gần 2000 tệ của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-t-c-g-i-nh-em&chuong=5]
Mua xong tôi còn thấy đau lòng, nhưng chăn đệm của Chu Lạc phải tốt một chút vì cậu dễ bị dị ứng. Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên cậu đến trại trẻ mồ côi, được xếp vào giường bên cạnh tôi và tôi được giao nhiệm vụ chăm sóc cậu. Kết quả là nửa đêm cậu đã bị dị ứng.
Sáng hôm sau nhìn khuôn mặt sưng vù như đầu heo của cậu bé, tôi sợ suýt c/h/e/c. Cuối cùng tôi mới hoàn hồn và bế cậu ấy ra ngoài.
Bác sĩ nói cậu bị dị ứng với chăn, suýt ngạt thở...
Sau đó Chu Lạc có một chiếc chăn nhỏ riêng, loại mà người khác không được chạm vào. Tôi là ngoại lệ duy nhất vì cậu bé mới đến, chưa biết phơi chăn và thay vỏ chăn.
Có vẻ như từ ngày tôi bế cậu đi b/ệ/n/h viện, Chu Lạc đặc biệt dính tôi. Cậu dị ứng với tất cả mọi thứ, chỉ có tôi là không.
Cậu như bị bôi keo vậy, cả ngày chỉ muốn dính c/h/ặ/t vào người tôi mới chịu.
Hồi nhỏ còn là một đứa bé tí hon thì dễ bế, giờ cậu đã cao 1m83 rồi, còn bám díu nữa thì không lịch sự chút nào.
Chu Lạc ngủ đến 8 giờ tối mới tỉnh dậy, cậu lờ đờ đi tìm tôi, vừa thấy tôi theo bản năng đã muốn áp sát lại.
Bị tôi đẩy ra một cái mới tỉnh táo lại.
"Chị à, chào buổi tối."
"Tự đi hâm nóng đồ ăn đi, nhớ đeo găng tay lò vi sóng, phòng của em ở bên cạnh."
"Chị à, chị muốn xem vali của em không?"
"Hả?"
"Chị à, em có quà cho chị."
Tôi nghi hoặc mở vali ra, vali không lớn, bên trong có một bó hoa hồng đặt ngay ngắn.
"Chị à, chúc mừng năm mới!"
Tôi nhìn bó hoa và nói: "Chúc mừng năm mới."
"Chị à, trong hoa còn có thẻ ngân hàng, mật khẩu là ngày sinh của chị..."
"Chu Lạc."
"Dạ?"
"Không cần thiết."
"Chị phải nhận. Những thứ này có thể không cần thiết với chị, nhưng với em rất quan trọng. Không đơn giản chỉ vì em thích chị, mà còn vì em muốn làm được gì đó cho chị. Dù sau này chị có chọn lấy người khác, hay sống một mình, điều đó cũng không thể là lý do để chị từ chối em. Chị không cho em làm người yêu, thì em có thể làm người nhà của chị được mà. Chị à, trước đây em không dám đến, em không có tiền, không có tí vốn liếng nào nên không dám nói những lời này, cũng không dám đến gặp chị. Chị à, hôm nay em cuối cùng cũng có thể đến rồi, mấy năm nay, em thực sự thực sự nhớ chị đến phát điên."
"Cút đi! Không cần ăn cơm nữa, cầm hoa của em về phòng đi."
"Không, em đói, chị đừng cảm động quá."
"Ai cảm động chứ, chị chỉ là thể chất dễ rơi nước mắt thôi! Chỉ là dễ khóc thôi..."
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận