Anh nói đã uống r/u/o/u, không thể lái xe, tiện tay gửi cho tôi một bao lì xì nhờ tôi đi đón.
Giữa đêm khuya, tôi cưỡi chiếc xe điện cũ kỹ của mình, cậu ấm nhìn thấy không nhịn được cười:
"Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe điện đấy!
"Hay là, để em gọi cho anh một chiếc taxi nhé?
"Thôi, ngồi taxi khó chịu, cứ xe điện đi! Vừa hay có thể hóng gió."
Tôi đón cậu ấm, chỉ là cậu ấm chưa về đến trường đã bắt đầu phát rồ vì r/u/o/u, vừa khóc thút thít vừa lẩm bẩm:
"Cô ấy từ chối tôi rồi... Lần đầu tiên tôi tỏ tình với con gái... Cô ấy lại từ chối..."
Trần Thần trong gió đêm càng thêm ủy khuất, sau đó anh dứt khoát ôm lấy eo tôi, dựa vào lưng tôi ngủ thiếp đi.
Tôi cứng đờ người, tôi chỉ đến đón người thôi, bị ôm thì phải tính giá riêng.
Khi tôi dừng xe, Trần Thần tỏ tình, anh không tỏ tình bằng lời, mà chuyển khoản hai vạn tệ, ghi chú là làm bạn gái anh.
Tôi c/ắ/n răng, nhận tiền, ngước lên, Trần Thần nhìn khoản chuyển khoản đã được nhận, tiện tay nhét điện thoại vào túi, mãn nguyện đi vào ký túc xá.
Tôi đứng dưới ký túc xá nam, gió lạnh thổi qua, mới hiểu ra.
Cậu ấm đâu phải tỏ tình, rõ ràng là bị từ chối nên tâm trạng không tốt, lấy tôi để bù đắp!
Nửa đêm tôi nhìn số tiền trong điện thoại, càng nhìn càng vui, cuối cùng vui vẻ và an ổn ngủ thiếp đi.
03
Tôi đã có bạn trai, nhưng chuyện này chỉ có Trần Thần biết, anh không nói, tôi cũng không nói.
Thỉnh thoảng cậu ấm gửi cho tôi bao lì xì, ghi chú là đến ăn cơm, kèm theo một địa chỉ.
Tôi lập tức vui vẻ chạy đến, thật tốt, không chỉ có bao lì xì, còn tiết kiệm được một bữa ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-t-c-g-i-nh-em&chuong=2]
Có khi chỉ có hai người, Trần Thần đặt phòng riêng, thảnh thơi ăn cơm, cậu ấm quen được nuông chiều, ăn uống từ tốn nhã nhặn.
Cũng không chịu được khi tôi ăn quá nhiều, tôi vừa n/u/o/t hai ba miếng, anh đã nhướng mày: "Uống canh đi."
Một bát canh nhỏ, tôi uống một ngụm, ngẩng đầu lên, thấy anh không còn ý kiến gì, lại tiếp tục ăn cơm.
Khi có nhiều người, tôi sẽ kiềm chế một chút, kiểm soát bản thân ngồi im lặng ăn từng miếng nhỏ.
Thỉnh thoảng bị gọi tên, tôi ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, mỉm cười đáp lại, người ta hỏi gì trả lời nấy, không hỏi nữa thì tiếp tục ăn.
Có người nói tôi trông thật ngoan, bảo tôi tự nhiên, tôi cũng chỉ cười cười gật gật đầu.
Về chuyện ngoan này, tôi khó đánh giá lắm, chỉ có thể nói, nếu bạn là một đứa mồ côi, bạn còn ngoan hơn cả tôi.
Tôi thật thà, sau đó đến sinh nhật tôi, Trần Thần gọi tôi đi mừng sinh nhật, tôi cũng đi.
Du thuyền lớn nhà cậu ấm, gió biển thổi thật dễ chịu, tôi nhắm mắt ước nguyện.
Anh tựa vào ghế sofa, uể oải ngắt lời: "Có nguyện vọng gì, cứ nói ra là được, cần gì phải ước trong lòng?"
Tôi do dự một chút, rồi dứt khoát nói: "Em muốn có một căn nhà."
Trần Thần nhướng mày: "Em không nói thì thôi, nhà anh làm xây dựng đấy, chúc mừng, nguyện vọng đúng người rồi, qua vài ngày nữa anh dẫn em đi làm thủ tục sang tên."
Anh vẫn tựa ở đó, lười biếng chơi điện thoại.
Những thứ anh hứa hẹn một cách tùy hứng, lâu sau, tôi kìm nén nhịp tim đập, không dám hỏi thật hay đùa.
Tôi chỉ ngồi c/a/t bánh kem bên cạnh ăn, hoàng hôn ở bến cảng rất đẹp, kem cũng rất ngọt, không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi nghiêng đầu, muốn hôn Trần Thần một cái.
Tôi không cần nhà nữa, tôi luôn có thể tự mình để dành tiền mua, lúc này, tôi thật sự thật sự rất muốn hôn anh một cái.
Nhưng tôi không nói gì, cũng không động đậy, anh vẫn vô vị chơi điện thoại, có vẻ như đang mở một tin nhắn thoại.
Tin nhắn thoại tôi không nghe rõ, nhưng anh ấy nhíu mày: "Đi thôi! Về đi."
Trời tối rồi, anh có việc đi trước, tôi ở bên đường quét mã thuê một chiếc xe điện nhỏ, đến ký túc xá mới biết, hoa khôi Tiền Tịnh hôm nay hạ đường huyết được đưa đến b/ệ/n/h viện.
Tôi ghé qua, vừa hay thấy trên điện thoại bạn cùng phòng có tấm ảnh người ta chụp ở b/ệ/n/h viện, Trần Thần đứng ngay bên cạnh.
Tôi bỗng nhớ lại phần bánh kem chưa ăn xong của mình, hồi lâu, ngáp một cái, cầm điện thoại lên giường đi ngủ.
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận