Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MỘT CÔ GÁI NHƯ EM

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-03-18 16:49:28
Tôi nghiêm túc gật đầu: "Anh không hiểu đâu."

Tôi vẫn ở ban kỷ luật, khi không có tiết học thì giúp Trần Thần đi học hộ,

Trần Thần không đòi hỏi tôi quá cao, chỉ cần khi anh không đi học ở trường đừng có chuyện gì xảy ra.

Tôi tận tâm tận lực, đến Tết, người ta đều về nhà, tôi không về, bởi vì tôi không có nhà.

Tôi đến căn nhà nhỏ của mình, nhà chỉ có nội thất cơ bản, ngay cả tivi cũng không có, tôi nghĩ một lúc, quyết định tranh thủ trước Tết đi mua một cái tivi.

Khi đi xem đồ điện tử tôi gặp Trần Thần, có lẽ anh dẫn em gái ra ngoài, em gái anh ta rất dễ thương, trông khoảng tám chín tuổi.

Anh không có vẻ là người biết dỗ trẻ con, vừa thấy tôi liền kéo lại ngay, tôi lập tức vồn vã đến gần:

"Anh ơi."

"Em biết gấp hạc giấy không?"

"Biết ạ."

"Giúp tôi dạy em ấy một chút, tôi gửi bao lì xì cho."

Được thôi! Nghe xong tôi lập tức gật đầu, lúc này mới để ý thấy cô bé cầm một tờ giấy trong tay, lúc này ôm tờ giấy tủi thân rơi nước mắt, nghe tôi nói xong, mới đưa tờ giấy trong tay cho tôi.

Đó là một tờ giấy màu bình thường, tôi gấp gấp, cô bé ôm con hạc giấy đã gấp xong rồi lại chạy về với đám trẻ.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-t-c-g-i-nh-em&chuong=4]


Trần Thần nhíu mày: "Một tờ giấy màu rẻ tiền cũng không biết có gì đáng thích..."

Tôi lắc đầu: "Không liên quan đến tiền bạc, thứ mình thích dù rẻ mấy cũng là báu vật."

Có lẽ không ngờ tôi sẽ nói câu này, Trần Thần nhìn tôi một cái: "Đến mua đồ à?"

"Vâng, muốn mua một cái tivi."

"Em đã giúp tôi rồi, đi thôi! Tôi giúp em chọn."

Anh giúp tôi chọn, Trần Thần không mấy để ý đến tiền, ý khác là anh tặng tôi, tôi lập tức phấn khích: "Cảm ơn anh!"

"Ừm..."

Trần Thần mua cho tôi một cái tivi khá tốt, tôi và Trần Thần hơi quen thuộc, nhưng cũng còn xa mới gọi là bạn trai bạn gái, có lẽ chỉ là bạn bè, hoặc là người quen.

06

Năm thứ ba đại học, tính đến năm nay tôi cũng đã hai mươi mốt tuổi.

Tôi một mình gói bánh chưng, một mình nhìn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, trên đường phố có những người trẻ chạy qua chạy lại cầm pháo hoa.

Tôi ôm pháo hoa mình mua hòa vào đám đông, đi đến bờ sông, nhìn pháo hoa bắn lên trời.

Trước đây ở viện mồ côi, cứ đến đêm ba mươi Tết là ăn cơm xong đi ngủ sớm.

Mọi người ngủ không được, cứ đợi đến nửa đêm, khi đó, bên ngoài vang lên tiếng pháo, mọi người chen chúc bên cửa sổ nhỏ, nhìn cảnh tượng đó.

Ban đầu chỉ có một người khóc, sau đó tất cả trẻ con đều khóc, mọi người cẩn t/h/ậ/n không khóc thành tiếng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ rơi nước mắt.

Chúng tôi không muốn làm các dì chăm sóc buồn lòng, nhưng chúng tôi vẫn nhớ nhà.

Hôm nay, tôi nhìn pháo hoa lại khóc, xung quanh rộn ràng náo nhiệt, tôi nhìn bầu trời rực rỡ, vừa cười vừa lau nước mắt.

Có người kéo kéo tôi, tôi cúi đầu, là một cô bé, em gái Trần Thần, em ấy ôm một con hổ nhồi bông đội mũ đầu hổ, đôi mắt sáng long lanh.

"Chị gấp hạc giấy!"

"Em tên gì? Anh trai em đâu?" Tôi bế cô bé lên.

"Em tên Trần Hiểu, anh ở đằng kia."

Tôi nhìn theo hướng cô bé chỉ, thấy nhóm người đó, là những người lần trước đi leo núi, và Trần Thần đứng ở giữa.

Họ mua rất nhiều pháo hoa đẹp, nhuộm đỏ cả màn đêm, pháo hoa của họ rực rỡ và hoành tráng, và tôi cũng có thể đến gần ngắm một chút.

Tôi đặt cô bé xuống, đảm bảo cô bé chạy về được, tôi lùi vài bước rồi rời đi.

Mồng một Tết, gần trưa, có người gõ cửa tôi mới tỉnh dậy, Trần Thần đến.

Tôi nhìn anh, anh đưa Trần Hiểu cho tôi: "Em ấy nói muốn đến chúc Tết em, làm ầm ĩ không chịu được."

"..."

"Chị ơi, chúc mừng năm mới!"

Tôi không ngờ còn có người đến chúc Tết tôi, tìm mãi, cuối cùng cứng đầu tìm được tờ giấy đỏ gói cho em một bao lì xì.

Kết quả họ chưa kịp đi, lại có người gõ cửa.

Mồng một Tết, người không ít, tôi mở cửa, liền bị ôm c/h/ặ/t.

"Chị ơi, nhớ em không, em nhớ chị lắm."

Chàng trai ôm c/h/ặ/t, cả người như muốn treo lên người tôi mới thỏa, tôi vùng vẫy liều mạng: "Chu Lạc, buông ra..."

"Em không buông đâu..."

"Khụ khụ... có người..."

Chu Lạc buông tay ra, nhìn Trần Thần đang bế cô bé trong phòng tôi, suy nghĩ một chút, rồi không thể tin được nhìn tôi:

"Chị ơi, chị không phải vì tiền mà đi làm mẹ kế cho người ta đấy chứ?"

"?"

“Đừng quá đáng thế, tôi là người như vậy à?”

"Tôi già đến thế sao?" Trần Thần mở miệng trước.

Chu Lạc lén lật mắt, thì thầm với tôi: "Ai vậy? Giọng điệu ra lệnh thế, không biết còn tưởng anh ta là bố chị đấy?"

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận