1
Khi thấy video tin Chúc Uyển qua đời, tôi đang ngồi trên chiếc ghế nhựa nhỏ ven đường, chờ đĩa cơm rang của mình.
Ông chủ cầm chiếc muôi to chuẩn bị làm việc, tôi bỗng buột miệng ngăn lại:
“Ông chủ, cho cháu đổi sang mì xào được không?”
Ông ấy đập cái muôi to vào chảo một cái: “Cô gái, cháu phải nói sớm tí chứ, suýt nữa là đổ vào rồi.”
Tôi đã không còn nghe rõ ông ấy nói gì nữa, mắt tôi cứ nhìn chằm chằm vào Chúc Uyển trong video.
Cô ấy trông rất gầy, làn da vẫn rất trắng.
Không phải kiểu trắng trẻo xinh đẹp, mà là trắng bệch không còn một chút sức sống.
Chẳng mấy chốc, mì xào đã được bưng tới trước mặt tôi.
“Giả đúng không?” Tôi lẩm bẩm một mình.
“Cái gì giả? Xúc xích không phải có trong đó mà? Là hiệu Song Hối đấy.”
Tôi đột nhiên không ăn nổi nữa.
Tôi mở cái túi ni lông kẹp trong đĩa, khóe mắt bắt đầu cay cay.
Tôi chỉ là ghét cô ấy thôi mà, sao cô ấy lại chết thật chứ?
2
Ăn đại vài miếng, tôi lại đến bệnh viện đưa chìa khóa cho mẹ nuôi.
Lúc này y tá trong phòng bệnh đang tám chuyện:
“Đứa bé đó đúng là đáng thương thật, bố mẹ đều bỏ rơi nó, cứ thế mà chờ chết.”
“Cái tay đó của nó đã hoại tử đến rỗng cả bên trong rồi, nhìn nó đau đớn mà tôi muốn khóc.”
Tôi đưa chìa khóa cho mẹ nuôi.
Mẹ nuôi giật lấy: “Sao đến chậm thế? Mày không muốn đến thì nói thẳng.”
Khi đang chờ ở cửa thang máy để quay về, tôi lại lướt thấy video chỉ vị trí món quà thứ ba của Chúc Uyển.
Video được quay ba ngày trước.
Tôi lùi lại một bước, nhìn lại thật kỹ.
Chính là bệnh viện mà tôi đang đứng, thậm chí là ở ngay tầng này.
Trong video, gương mặt lớn Chúc Uyển tiến đến ống kính: “Máy quay của em đã bật chưa vậy?”
Tiểu Tần đứng bên cạnh nói: “Bật rồi mà? Để em coi thử?”
Rồi lại một gương mặt nữa sát.
Máy quay chuyển sang Tiểu Tần đang cầm để quay Chúc Uyển.
Chúc Uyển cầm một chiếc hộp nhỏ, đặt vào một góc cầu thang.
“Bệnh viện này tôi đã đến rất rất nhiều lần. Đây là lần duy nhất tôi không muốn mọi người cố ý tới tìm.”
“Ở đây ngoài nhân viên y tế, còn có những người đau đớn về thể xác, và cả những người đau đớn về tinh thần.”
“Món quà này tặng cho một người trong số họ nhé?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-i-a-th-xuy-n-th-i-gian&chuong=1]
Đổi lại, tôi hát cho mọi người một bài.”
“Nhớ nha, đúng ba giờ, món quà sẽ xuất hiện đó.”
Chúc Uyển thật sự cất giọng hát.
Giọng Tiểu Tần vang lên: “Chị Chúc Uyển, chị hát dở quá đi.”
Sau một đoạn nhạc lệch tông, video này đột nhiên kết thúc.
Khi tôi đến cầu thang, là đúng 3 giờ 1 phút.
Theo tiếng động, tầng dưới có một cô bé gầy gò nhỏ bé đang đi xuống tầng dưới.
Món quà cứ nằm ở đó mà đến tay tôi.
Mở ra là một hộp nhạc nhỏ bằng bàn tay.
Thật bình thường mà.
Tôi chụp ảnh món quà đăng lên phần bình luận.
Tôi lại suy nghĩ, rốt cuộc tôi là người đau đớn về thể xác, hay là người đau đớn về tinh thần?
Tôi nhìn vào phòng bệnh ở đối diện.
Trên cái giường nào đó có một bé gái ngồi thẫn thờ.
Tôi nhét cái hộp nhạc vào tay nó.
Nó ngơ ngác nhìn tôi: “Chị ơi, chị đưa nhầm người rồi.”
Tôi lắc đầu: “Không nhầm đâu, Chúc Uyển bảo là tặng em đó.”
Vì trông em… thật đau đớn.
3
Là một antifan, tôi không thể giấu được mình trước mặt đứa trẻ này.
Nó nhìn tôi bằng ánh mắt đột nhiên rực sáng và nói: “Thật hả chị? Em thích chị Chúc Uyển lắm đó!”
Tôi đưa mở video trong điện thoại cho nó xem, đôi mắt nó càng sáng hơn.
“Sao chị ấy biết em thích chị ấy nhỉ? Chị ấy đúng là người tốt.”
Tôi cúi nhìn đế giày của mình, không biết dẫm phải kẹo cao su từ lúc nào.
Sao cô ấy có thể biết được chứ? Tôi chỉ bịa đại thôi mà.
“Chắc là mấy chị y tá giúp em gửi lời nhắn đến chị ấy rồi chị ấy đã thấy nhỉ?”
Cô ấy cũng đã chết rồi… Sao cô ấy có thể thấy được chứ?
Nhưng lời đến bên miệng, tôi lại không sao thốt ra được.
Cô bé nói: “Chị ơi, chị đúng là người tốt.”
4
Thật nực cười, đây là câu nói buồn cười nhất tôi nghe được trong hôm nay.
Từ bao giờ tôi lại trở thành người tốt vậy?
Tôi là nữ lưu manh trong miệng người ta.
Còn là antifan của thần tượng nhà em.
Tôi chẳng khác gì con chuột bò từ cống rãnh lên đường cái, tối tăm vô cùng.
Hoàn toàn đối lập với thần tượng rạng rỡ như ánh mặt trời của em.“Chị không phải người tốt.”
“Chị chính là người tốt.”
“Chị chính là người tốt mà.”
“Chị ơi, chị giúp em vặn cái này được không? Em muốn nghe nhạc.”
“Em không tự vặn được à?”
“Chị ơi, để em nói nhỏ cho chị nghe, cánh tay này của em chắc sắp rụng luôn rồi. ‘Pặc’ một cái là đứt liền á.”
Tôi thật đáng chết mà.
Con bé lại cười: “Haha, chị bị em hù rồi đúng không?”
Tôi cầm lấy hộp nhạc, là một vòng quay ngựa gỗ tí hon, nhưng trong vòng quay không có ngựa, mà là bốn con mèo tròn trịa dễ thương.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận