Nói rồi, cô ấy lấy một tấm ảnh từ trong túi ra.
Là ảnh có chữ ký của Chúc Hạ Lý.
Rõ ràng là ảnh cũ từ tạp chí bốn năm trước.
“Trời ơi, chị A Lạc lấy ở đâu ra thế?”
“Chị quen người trong công ty quản lý. Họ lục lọi trong kho mới tìm ra được một tấm.”
Tiểu Mạch ôm tấm ảnh vào lòng đầy trân trọng: “Vậy chị A Lạc, chị quen chị Chúc Hạ Lý thật hả?”
Cô ấy có vẻ lúng túng một chút, nhưng vẫn cười: “Ừ, quen chứ. Chị là bạn của chị ấy. Thôi thì nói thật với em luôn nhé, số tiền này là chị Chúc Hạ Lý để lại cho chị. Chị ấy bảo chị rảnh thì vào phần bình luận xem, có ai cần giúp thì bảo chị giúp.”
Tiểu Mạch cảm thấy mình và Chúc Hạ Lý càng có mối liên kết sâu đậm hơn.
“Vậy trong mắt chị, Chúc Hạ Lý là người thế nào?”
“Xinh đẹp, tham ăn mà lại không mập, làm việc nghiêm túc, nhưng ngoài đời thì lười kinh khủng.” Cô ấy nói rất chân thành: “Nhưng chị thật sự rất thích cô ấy.”
“Vậy chị là người bạn được chị ấy nói lời tạm biệt trong video đúng không?”
Nghe vậy, tôi nhìn kỹ chị A Lạc, nhưng tiếc rằng lúc xem video tôi toàn nhìn Chúc Hạ Lý, chẳng hề nhớ rõ mặt bạn bè cô ấy ra sao.
“Đúng vậy.” Cô ấy lại nói: “À mà, cô ấy đúng là đồ lừa đảo. Hai đứa chị hẹn nhau mùa đông đi nghỉ ở vùng nhiệt đới, cô ấy còn đồng ý với chị rồi. Chị còn mua trước cả đồ bơi gợi cảm cho cô ấy nữa.
“Cô ấy suốt ngày thất hứa, chị đã quen rồi.” Cô ấy lại tự an ủi mình.
“Vậy ba mẹ của chị Chúc Hạ Lý thì sao, họ sao rồi?”
“Không ổn lắm, nhưng chị Chúc Hạ Lý đã hứa với họ, nếu họ không sống tốt, chị ấy có chết cũng sẽ không đầu thai.”
“Nhưng tại sao chị ấy không nói cho ba mẹ mình biết chứ? Ba mẹ chị ấy chắc đau lòng lắm.”
A Lạc xoa đầu Tiểu Mạch: “Chị cũng không hỏi Chúc Hạ Lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-i-a-th-xuy-n-th-i-gian&chuong=10]
Nhưng chị đoán là chị ấy sợ mẹ mình sẽ quỳ gối mãi mà van xin Diêm Vương tha mạng cho con gái mình.”
Sau khi chị A Lạc đi, tôi xách đồ ăn về.
Tôi đưa cho con bé bánh bao hấp mà nó thích.
Còn tôi thì gọi mì xào.
Chúng tôi cúi đầu ăn.
Tiểu Mạch bỗng nói: “Chị Cô Đông, mẹ chị nói chị ghét ăn mì, thích ăn cơm chiên nhất.”
Tôi khựng lại: “Ừ.”
Rồi tiếp tục ăn.
Con bé lại nói: “Nhưng dì lại bảo, từ khi chị Chúc Hạ Lý mất, chị chỉ ăn mì xào.”
Mắt tôi lại đỏ lên.
Nhưng tôi bướng, chưa bao giờ chịu thừa nhận.
“Vậy sao chị không gọi mì trộn khô?”
“Im đi, con nít gì mà nói nhiều thế, em mau ăn đi.”
Nhưng sau đó Tiểu Mạch không bao giờ ăn bánh bao hấp nữa.
Tôi cúi xuống, lại không thể nuốt nổi.
Ánh sáng mà tôi đã theo đuổi suốt năm năm, lại chết ngay trước lúc bình minh, tôi hình như đã hơi phát điên rồi.
15
Ban đầu là một mình mẹ nuôi xem phim của Chúc Hạ Lý.
Giờ thì tôi xem cùng bà.
Có lẽ cuối cùng cũng đã hòa giải được với chính mình.
Nhìn thấy dáng vẻ sống động của cô ấy, cuộc sống quả thật dường như tràn đầy hy vọng.
Bộ phim trước mắt rõ ràng đã xem hơn mười lần rồi.
Tôi tiện tay cầm lấy điện thoại.
Trên đó hiện ra một bản tin.
Là một cuộc phỏng vấn người quyên góp.
Thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng xem kỹ lại thấy rất cảm động.
Người có biệt danh Tiểu Hoa từng là một đứa trẻ được Chúc Hạ Lý giúp đỡ suốt thời gian dài.
Bây giờ cô bé ấy đã tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm rồi.
Khi nhận phỏng vấn, cô ấy nhìn vào ống kính và nói: “Chị Chúc Hạ Lý, em là một đứa trẻ được chị tài trợ. Em đến để trả lại chi phí chị đã mua thiết bị điện tử cho em khi còn học đại học. Vì em đã tốt nghiệp, có thể tự kiếm tiền, anh trai em cũng đi làm rồi. Bố em nói số tiền đó nên trả lại cho chị. Nhưng chị đã đi giải cứu thế giới mất rồi. Nên em quyên góp số tiền ấy cho một bé gái nghèo khác. Em sẽ nói với bé, là một chị gái tên Chúc Hạ Lý đã quyên tiền, mong bé học hành chăm chỉ, để có thể giống em, rời khỏi miền núi.”
Tôi bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa của tình yêu.
Bởi vì Chúc Hạ Lý yêu chúng tôi.
Nên những người được Chúc Hạ Lý yêu sẽ thay cô ấy yêu lấy thế giới.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận