Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGƯỜI ĐƯA THƯ XUYÊN THỜI GIAN

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-09-15 23:36:29
Họ không quay lại.
Lúc đi kiểm tra phòng, y tá nhặt được một hộp đồ ăn ở ngoài cửa phòng bệnh.
Bên trong là bánh bao hấp.
Không phải hai cái.
Mà sáu cái.
Đã nguội ngắt từ lâu.
Tôi không biết phải nói gì.
Tôi đã sống hai mươi năm, mà chưa ai dạy tôi trong tình huống như thế này nên nói gì cho phải.
Sau đó, Tiểu Mạch lại nói:
"Thật ra, em biết từ lâu rồi… Ba mẹ em sẽ không quay lại nữa."

13
Nước mắt tôi tuôn rơi như chuỗi hạt bị đứt chỉ.
Tôi nghĩ đến ba nuôi của mình.
Cũng nghĩ đến mẹ nuôi.
Mẹ nuôi ngày nào cũng hỏi tôi: “Ba con bao giờ mới về?”
Không ai đưa ra câu trả lời, nhưng ai cũng biết ba sẽ không bao giờ quay về nữa.
“Chị Cô Đông, chị có cái tên đó là vì chị thích ăn bí đao à?”
Tôi bật cười trong nước mắt, khẽ gõ vào đầu con bé: “Ngốc ạ, chị cũng sinh vào mùa đông mà.”
“Thật hả?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-i-a-th-xuy-n-th-i-gian&chuong=9]

Em sinh ngày 20 tháng 2, còn chị thì sao?”
Tôi không có ngày sinh.
Vào một mùa đông giá rét, tôi bị bỏ lại trước cổng trại trẻ mồ côi.
Vì quấn ít chăn quá, suýt chết cóng ngoài cổng.
Cũng vì bị lạnh nặng nên viêm phổi, suýt chết lần nữa trong bệnh viện.
“Ngày 17 tháng 1.” Đó là ngày tôi nằm co ro một mình trước cổng trại trẻ mồ côi.
“Ối, vậy còn hai mươi ngày nữa là đến rồi.” Tiểu Mạch hào hứng: “Cũng không biết em có sống tới ngày đó không.”
Tuổi còn nhỏ, mà suốt ngày treo chuyện sống chết bên miệng.
“Được mà, chị sẽ đặt một cái bánh sinh nhật to, rồi mang đến cùng ăn với em.”
“Đã nói chị là người tốt rồi mà.” Đầu nhỏ của con bé lại bắt đầu thắc mắc, “Vậy sao chị cứ nói mình không tốt chứ?”
Tôi giơ nắm tay lên: “Vì chị đánh nhau giỏi lắm đó.”
Người tốt, có một mình Chúc Uyển là đủ rồi.
“Giỏi vậy luôn hả?”
“Em đúng là hâm mộ mù quáng đấy.”
Nhưng mà, tôi thực sự cũng giỏi thật.
Cha nuôi mất sớm, lúc ấy tôi mới mười tuổi.
Thế giới của trẻ con, đôi khi là ác ý, đôi khi là vô tâm.
Nhưng tôi cứ luôn bị người khác trêu chọc là đưa trẻ không có cha, thậm chí còn bị bắt nạt vì nhà nghèo.
Khi nghe ít thì tôi sẽ buồn.
Sau khi nghe nhiều thì tôi bắt đầu đánh lại.
Ban đầu đánh không lại, trên người toàn vết thương, nhưng tôi không nói một lời nào với mẹ nuôi.
Vì mỗi khi bà nghe đến chuyện có liên quan đến cha nuôi, là lại đi mua rượu uống.
Đánh lâu dần, tôi cũng giỏi hơn.
Không còn ai dám bắt nạt tôi nữa.
Cho đến một ngày, nhà trường gọi mẹ nuôi lên.
Cô giáo đứng trong văn phòng, hết lòng khuyên nhủ mẹ tôi đủ điều.
Nói rằng đứa con gái như tôi mà không lo học hành, suốt ngày đánh nhau với con trai, đánh hết đứa này tới đứa khác.
Lần này còn đánh gãy răng cửa một thằng bé.
Lúc ấy tôi không hiểu, nhưng tôi dùng nắm đấm đánh bọn họ, cũng là vì những lời nói của bọn họ khiến tôi đau lòng.
Mẹ nuôi cúi đầu xin lỗi, lấy hết tiền bán hoành thánh để bồi thường.
Khi ấy, lúc về, bà nắm chặt tay tôi, hỏi tại sao, bà đã quá mệt mỏi rồi, tại sao tôi lại khiến người khác phải lo lắng như thế.
Tôi kể với Tiểu Mạch: “Ngày xưa chị đánh gãy cả răng cửa người ta đấy.”
Hôm nay con bé cười rất nhiều: “Chị giỏi vậy, vậy chị có đau tay không?”
Hôm nay tôi cũng khóc rất nhiều.
Tôi lau mắt, rồi lại xoa tay.
“Đau.”
Thế là mẹ nuôi đưa tôi về nhà.
Dùng tăm bông sát trùng cho tôi, rồi băng bó cho tôi bằng gạc.
Bà chỉ là không còn ôm lấy tôi nữa thôi, nhưng thực ra bà vẫn là người mẹ tốt.
Trên đường về, con bé như sắp ngủ gật.
Chúng tôi ngồi ở ghế sau, nó tựa vào lòng tôi.
Tay nó nắm lấy tay áo tôi.
Nhẹ nhàng mà kiên cường.
Tôi nghe thấy nó nói: “Nếu em chết, em có thể trở thành cố nhân của chị được không?”
Tôi như lại học được cách ôm một người.

14
Chị gái vẫn gửi tiền cho Tiểu Mạch lại đến nữa.
Trưởng nhóm “Điều ước” giờ là chị A Lạc.
Cô ấy vẫn đi giày cao gót.
“Chị đến muộn hai ngày, bận đi công tác.” Cô ấy luôn nói chuyện với Tiểu Mạch như với người lớn: “Dạo này em không ăn uống đàng hoàng hả, sao lại gầy thế này?”
Tiểu Mạch cười cười: “Chị A Lạc à, chị cho em nhiều tiền quá, em dùng không hết nhiều như vậy đâu.”
“Chị nói cho em biết, thứ chị em có nhiều nhất chính là tiền. Dùng không hết thì em gọi món ăn đắt nhất, hoặc thuê người chăm sóc em.” Cô ấy lại nhấn mạnh một câu: “Tiền của chị đủ nuôi em năm mươi năm. Nên em chỉ cần sống thật tốt là được, những việc khác cứ để chị lo.”
“Chị A Lạc ơi, ai thích chị Chúc Uyển thì đều là người tốt.”
A Lạc sững lại một chút: “Em nói Chúc Hạ Lý à, giờ tụi chị không gọi cô ấy là Chúc Uyển nữa đâu, chị nói cho em biết, chị ấy mất nghệ danh rồi.”

Bình Luận

0 Thảo luận