Tôi không nhịn được, siết chặt nắm tay: “Em còn nói linh tinh, thì chị đánh em đấy.”
Cậu ta chẳng hề sợ:
– Chị là ai chứ? Chị mà đánh em thì em mách ông nội em đấy!”
Nhưng phòng bệnh ở tầng này, đều là bệnh nhân ung thư cả.
Dù nó có hư, tôi cũng không nỡ nói với nó rằng ông nội nó cũng sắp chết rồi.
Tôi dọa nó bằng vẻ mặt lạnh tanh: “Chị là chị gái con bé đấy. Nó không nghe lời bị chị đánh phải vào bệnh viện. Em xem, chân con bé gãy rồi, giờ phải nằm liệt giường, còn phải ngoan ngoãn nghe lời chị. Em có muốn thử không?”
Lúc này, y tá ở ngoài cửa đi vào: “Ồn ào cái gì vậy?”
Cậu bé òa khóc: “Chị ấy định đánh em!”
Tôi chối: “Nói linh tinh gì vậy? Em chửi người khác, chị sắp bị em chửi sắp khóc rồi đây.”
“Em không có chửi người! Là nó nói dối! Nó bảo Chúc Uyển giao cho nó làm người đưa thư xuyên thời gian.”
Chị y tá nghe vậy, nói một câu khiến tôi kinh ngạc:
“Tất cả bọn chị đều biết chuyện chị Chúc Uyển giao cho Tiểu Mạch làm người đưa thư xuyên thời gian mà. Hơn nữa chị Chúc Uyển còn tặng quà cho con bé để thưởng nữa.”
“Chính bọn chị đã để lại tin nhắn cho chị Chúc Uyển, nên chị ấy mới nhìn thấy.”
Tốt thật đấy.
Hóa ra tôi không phải người chiến đấu một mình.
Dối trá một cách đường hoàng, cũng chẳng thấy xấu hổ.
“Các chị lừa em, toàn là đồ dối trá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-i-a-th-xuy-n-th-i-gian&chuong=6]
Cô ta chết rồi!” Thằng bé vẫn gào lên.
Tôi cảm thấy lạnh cả tim.
Y tá lấy điện thoại ra, mở tin nhắn mà chị ấy từng để lại.
Chị ấy đưa cậu bé xem: “Vậy em tự xem đi.”
Sau lời nhắn của chị y tá, bỗng có một tin nhắn riêng xuất hiện:
“Vậy em phải cố gắng lên nhé, chúng ta đã hẹn rồi.”
10
Tin nhắn riêng ấy, đến thật đúng lúc.
Cũng thật bất ngờ.
Tôi quay sang nhìn chị y tá đầy nghi hoặc, chị ấy chỉ khẽ vỗ vai tôi rồi gật đầu.
Tôi kìm nén sự tò mò trong lòng, bỗng cảm thấy đắc ý hẳn:
“Bọn chị không lừa em, em chỉ đang ghen tị thôi.”
“Em xem đi, chị Chúc Uyển đã có lời hẹn với Tiểu Mạch rồi, còn em thì sao?”
Cậu bé lại òa khóc.
Tôi lại chẳng buồn an ủi.
Tôi vốn không phải là người tốt, thậm chí đôi khi còn rất tệ bạc.
Ông nội của thằng bé vội vã chạy đến: “Cháu ơi, cháu sao vậy?”
Nó vừa khóc vừa định nói gì, tôi liền chen vào: “Cháu nội nhà ông mắng em gái cháu, cháu bảo nó đừng mắng nữa thì nó khóc. Giờ em gái cháu giận quá dọa tuyệt thực. Nếu nó chết đói, tôi sẽ ôm quan tài đến ngồi trước cửa nhà ông.”
“Ông bảo nó xin lỗi em gái cháu đi, không thì chuyện này chưa xong đâu.”
Sau đó, hai ông cháu dọn sang phòng bệnh khác.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Tiểu Mạch.
Tôi thấy hơi xấu hổ khi để nó thấy bộ dạng xấu xa của mình.
“Chị tốt bụng à, chị ngầu quá!”
Nó giơ ngón tay cái lên.
“Ngầu sao?” Tôi quay mặt đi: “Chị đánh người thật đấy.”
“Ngầu chứ! Chị mà đánh thì họ chắc chắn đã làm điều xấu.”
Đứa trẻ này.
Tôi đưa cho nó chiếc bánh kem màu hồng, còn chuẩn bị thêm cho nó một chiếc điện thoại cũ:
“Em nhớ đọc kỹ những điều ước của mọi người nhé. Đây là trách nhiệm của em đó.”
Ít nhất, trước khi chết, nó có thể cảm nhận được mình vẫn có giá trị.
“Vâng.” Nó bỗng ngạc nhiên: “Chị ơi, sao chị quen được chị Chúc Uyển vậy? Sao chị lại thích chị ấy?”
“Chị đâu có thích chị ta.” Thậm chí tôi còn là antifan của cô ấy nữa kìa.
Nó lại cười tôi: “Chị nói dối, chị y tá nói khi nhắc đến bộ phim ba năm trước của chị Chúc Uyển, chị buột miệng nói là bốn năm. Rõ ràng là chị rất thích chị ấy.”
Tôi rời khỏi phòng bệnh, mang theo quà đến nghĩa trang của Chúc Uyển.
Tên trên đó là: Chúc Hạ Lý.
Tang lễ của cô ấy không công khai.
Chỉ lặng lẽ trao cho mọi người đoạn thời gian cuối cùng trước khi chết.
Tôi định dọn dẹp mộ phần của cô ấy, nhưng nơi đây đã được dọn sạch sẽ tinh tươm.
Sau khi mất, mộ của cô ấy trở thành biển hồng rực rỡ.
Có hoa tươi màu hồng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận