Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGƯỜI ĐƯA THƯ XUYÊN THỜI GIAN

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-09-15 23:37:20
“Hôm nay con có đến bệnh viện không?” Mẹ tôi đột nhiên hỏi.
“Hôm nay con làm cả ngày, nên không đi.”
“Bên ngoài lạnh lắm, nhớ quàng khăn vào.”
“Vâng ạ.”
Tôi vào phòng tìm khăn quàng cổ, nhưng không thấy.
Quay lại định hỏi mẹ nuôi thì không thấy bóng dáng bà đâu.
Tôi vào phòng bà, mở tủ quần áo của bà lục tìm.
Chỉ có vài bộ đồ cũ kỹ, tôi nhìn mãi cũng chán.
Đột nhiên ở dưới đáy tủ, tôi nhìn thấy một chiếc hộp rất quen mắt.
Tôi cúi xuống lấy ra.
Là một hộp giày, đã cũ từ lâu, bên trong là một đôi giày da không thể đi được nữa.
Đó là đôi giày tôi mua cho bà vào tháng lương đầu tiên sau khi đi làm, mua nhầm size nhỏ, bà đi không vừa.
Tôi nói sẽ mang đi đổi, nhưng bà không chịu.
Bà lải nhải mắng tôi tiêu xài hoang phí, nói không thích kiểu dáng, lại còn sai cả kích cỡ, đòi tự mình đi trả lại.
Từ hôm đó, tôi không còn muốn mua gì cho bà nữa.
Vì tôi sợ bà lại chê bai.
Nhưng giờ đây, đôi giày “đã trả rồi” ấy vẫn được cất kỹ ở góc tủ sâu nhất.
Lại còn được lau sáng bóng.
Tôi không kìm được mà nghi ngờ, có lẽ bà thật sự yêu tôi?
Hai ngày sau là ngày giỗ của bà ngoại.
Bà lại quen đường một mình lên núi thăm mộ bà ngoại.
Lần này, tôi đi theo phía sau, không gần không xa.
Bà vẫn đi nhanh như xưa, chỉ là chậm hơn mấy năm trước một chút, thỉnh thoảng lại phải dừng lại nghỉ một lúc.
Đến bên mộ, bà lấy từng món từ trong túi vải ra, cẩn thận bày biện từng thứ.
Cuối cùng lại lấy ra một bức ảnh.
Rồi bà ngồi phịch xuống mộ.
“Cho mẹ xem một chút, đây là dáng vẻ đứa cháu gái hai mươi tuổi của mẹ. Không biết đôi mắt già yếu của mẹ, năm nào con cũng mang ảnh đến mà mẹ có nhìn rõ không. Nó không giống con, vì con đâu phải mẹ ruột nó, haha.
Thật ra con có lúc cũng hối hận vì đã nuôi nó. Vì cảm thấy mình chẳng thể cho nó cuộc sống tốt đẹp gì.
Từ khi Quốc Hoa mất, con chán nản suốt hai năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-i-a-th-xuy-n-th-i-gian&chuong=11]

Con đối xử với nó cũng chẳng tốt.
Sau này thì con đối xử với nó càng chẳng tốt hơn.
Con biết mẹ sẽ mắng con. Nhưng nếu nó không thích người mẹ này, thì khi con chết, có lẽ nó sẽ dễ dàng vượt qua một chút, đúng không?
Dù sao thì, con cũng đâu phải mẹ ruột của nó.
Nó cũng chẳng thích con đến mức ấy đâu.
Mẹ à, con cũng mệt rồi.
Con nhớ mẹ, cũng nhớ Quốc Hoa. Mẹ xem, cứ nghĩ tới nghĩ lui như thế, thật là mệt biết bao.”
Tôi trốn ở một góc, run lên, suýt nữa không kìm nổi mà bật khóc thành tiếng.
Lúc đó có người đi ngang: “Sao cô lại ngồi trên mộ chứ, phạm kiêng kị đấy.”
Mẹ nuôi tôi hét toáng lên: “Sao lại không được ngồi, đây là tôi ngồi trong lòng mẹ tôi mà.”
Tôi còn có mẹ.
Nhưng bà thì không còn mẹ nữa.

Ngoại Truyện: Tiểu Trần
16
Tôi bị tai nạn xe.
Hình như gãy chân rồi.
Mẹ nuôi ở bên cạnh hoảng loạn gào khóc.
Còn tôi thì không cảm thấy đau đớn gì, thậm chí còn an ủi bà: “Mẹ, con không sao đâu, con thật sự không đau.”
Chỉ vì câu nói ấy mà mẹ nuôi càng thêm tuyệt vọng.
Người qua đường ai cũng bảo tôi đừng động đậy, đã gọi xe cứu thương rồi.
Khi tôi được đưa lên xe cứu thương, cơn đau mới ập đến.
Mẹ nuôi nắm lấy tay tôi, khóc lóc bảo tôi đừng sợ.
“Có phải con lại làm phí tiền không mẹ?”
Mẹ nuôi to tiếng, hoảng hốt đến cả tay cũng run, lắp bắp nói: “Nói bậy gì đó… Mẹ có tiền mà. Mẹ lừa con thôi… Mẹ có tiền, hơn nữa lương của con chẳng phải cũng đưa mẹ hết rồi sao.”
Chút tiền lương ít ỏi đó của tôi sao đủ cho chi phí chữa chân.
Dù là xét nghiệm hay điều trị.
Khi tôi kịp nhận ra thì toàn thân đã run lên vì đau đớn.
“Con còn trẻ, chân chắc chắn sẽ giữ được. Mẹ hỏi rồi, chỉ cần làm phẫu thuật nhỏ thôi là được.
Con đừng sợ, mẹ sẽ đợi con ở bên ngoài.”
Tôi không sợ, người sợ là bà.
Bà khóc trông xấu xí quá. Đã lâu rồi tôi chưa thấy bà khóc vì tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận