Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGƯỜI ĐƯA THƯ XUYÊN THỜI GIAN

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-15 23:35:48
Có gấu bông màu hồng. Gấu bông đội mũ màu hồng, quàng khăn màu hồng, trông ngố không chịu được.
Có chong chóng màu hồng quay trong gió.
Thậm chí có người còn để cả rượu màu hồng.
Có người gấp hạc giấy màu hồng để trong lọ thủy tinh.
Có người ép cỏ bốn lá trong vỏ hồng lấp lánh rồi lặng lẽ đặt bên cạnh, chắc là đã âm thầm ước nguyện.
Trên bia mộ có người để lại vết son môi, có người để lại cả hình trái tim màu hồng.
Nhưng điều khiến tôi ấn tượng sâu sắc nhất là…
Không biết ai đã làm một chiếc hòm thư trong suốt lớn, bên trong là một đống thư màu hồng.
Chúng nằm ở đó, kể bao nhiêu câu chuyện của bao nhiêu người.
Bên cạnh mộ, có một con mèo vàng nằm dài.
Nó lười biếng nằm đó, không buồn ngẩng đầu lên, chỉ mở mắt nhìn những người đến rồi đi ở đây.
Chúc Uyển à, chị tưởng mình là thần thánh sao, sắp xếp ổn thỏa hết cho tất cả mọi người? Là chị đã hoàn thành nhiệm vụ, đi sang một thế giới khác?
Thế còn chị thì sao?
Nghe nói khi chết, người ta sẽ thấy lại cả cuộc đời như một thước phim, sẽ khiến trong tâm trí chị hiện lên người không nỡ xa nhất. Khi ấy, chị đã nghĩ đến ai?
Tôi nhớ đã hỏi chị y tá: Tài khoản của người đã chết sao vẫn gửi được tin nhắn?
Chị ấy nói: “Chị chỉ thử gửi một tin nhắn cho cô ấy, thì nhận được hồi âm. Có lẽ là người còn sống, thay cô ấy yêu thương những người hâm mộ của cô ấy.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-i-a-th-xuy-n-th-i-gian&chuong=7]


11
Vì Tiểu Mạch khen hoành thánh mẹ nuôi nấu ngon.
Mỗi lần tôi đến thăm cô bé, mẹ nuôi luôn bảo tôi mang theo một bát, còn dặn tôi đi đường cẩn thận.
Bà đối xử với Tiểu Mạch còn dịu dàng hơn cả với tôi: "Nếu nó thích thì ngày nào con cũng mang đến cho nó nhé."
Sự dịu dàng ấy của mẹ nuôi khiến tôi nhớ về tuổi thơ.
Khi đó, bà và ba nuôi đưa tôi ra khỏi trại trẻ mồ côi.
Tôi lúc ấy, thiếu hụt cảm xúc.
Ở trại trẻ mồ côi quá lâu, tôi không biết khóc, không biết ôm, càng không biết thể hiện tình cảm.
Vì từ nhỏ tôi hiểu rằng khóc cũng vô ích, cũng chẳng có ai để ôm cả.
Chỉ sẽ thất vọng hết lần này đến lần khác.
Trước khi ba nuôi mất, tôi từng có một người mẹ dịu dàng.
Bà sẽ mua cho tôi chiếc khăn voan xinh xắn.
Nơ bướm to.
Kẹo mút nhiều màu.
Còn có váy đẹp và dép nhựa.
Khi tôi bị ngã, bà sẽ ngồi xuống thổi phù vào đầu gối bị ngã đau của tôi.
Khi tôi khóc, bà sẽ ôm tôi vào lòng mà an ủi.
Cho đến một ngày, ba nuôi đi làm như thường lệ rồi không bao giờ trở về.
Mẹ nuôi lần đầu tiên biết uống rượu.
Uống đến mức ngày nào cũng nôn, khắp nhà toàn mùi rượu.
Đến nay tôi vẫn nhớ như in, bà túm lấy tôi hỏi:
"Cô Đông, ba con... Mẹ uống rượu rồi... Sao mẹ vẫn không quên được hả?"
Bà túm quá mạnh, khiến hai cánh tay tôi đau nhức.
Bà khóc, tôi cũng khóc.
Lúc đó bà đã bắt đầu rối loạn.
Bà càng dùng lực mà lắc tôi: “Ba con đâu, con giấu ba con đi đâu rồi?”
Sau khi bà uống rượu, chuyện như vậy vẫn luôn xảy ra.
Sau khi tỉnh rượu thì lại quên mất.
Về sau, tính tình bà cũng thay đổi, hay cáu gắt, lời nói cũng cay nghiệt hơn.
Thật ra cũng không sao, bà vẫn là mẹ tôi, chỉ là không còn ôm lấy tôi nữa mà thôi.
Rồi sau này, bà bắt đầu thích một nữ minh tinh tên là Chúc Uyển.
Lúc rảnh rỗi, bà toàn xem phim của cô ấy để giết thời gian.
Lúc đó tôi nghĩ, chắc vì cô gái ấy quá tốt đẹp, nên mẹ nuôi mới thích cô ấy mà không thích tôi.
Tôi đứng trước bia mộ, nói với Chúc Uyển: "Chị biết không, em từng nhìn thấy chị ở khoảng cách rất gần."
Lúc đó, tôi không phục, liền chạy đến Hoành Điếm làm diễn viên quần chúng một tháng.
Ban ngày quay phim, ăn cơm hộp của đoàn phim, đêm đến thì tranh vai trong nhóm.
Cuối cùng, tôi cũng giành được cơ hội vào đoàn phim của Chúc Uyển.
Nhưng đi hai lần, còn chẳng thấy bóng dáng của cô ấy đâu.
Lần thứ ba, vừa tan làm đi ra thì thấy ở cửa dựng một tấm biển nhỏ:
Bên trên viết: “Chúc Uyển mời mọi người trà sữa mừng Đông Chí.”
Đây là lần đầu tiên tôi được uống trà sữa diễn viên đãi khi đóng vai quần chúng.
Khi mọi người xếp hàng nhận trà sữa, Chúc Uyển mặc đồ diễn bước ra, nũng nịu với người phụ nữ đi bên cạnh: "Tối nay em muốn ăn sườn xào chua ngọt."
Rồi cô ấy lại nói vài câu với mọi người.
Lúc đó, tôi mới hiểu vì sao mẹ nuôi lại thích cô ấy.
Cô ấy trông rạng rỡ, tốt đẹp, tràn đầy sức sống.
Còn tôi, mặc bộ đồ diễn quần chúng không vừa người, đôi giày dưới chân đã sớm không nhìn ra màu sắc, thậm chí bốc mùi từ lâu.

Bình Luận

0 Thảo luận