Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGƯỜI ĐƯA THƯ XUYÊN THỜI GIAN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-09-15 23:32:56
Tôi xoay vài vòng, lập tức vang lên giai điệu của bài “Thành phố trên trời”.
“Chị ơi, món quà dễ thương như vậy, thật sự tặng cho em sao?”
“Cũng đâu phải của chị, bảo tặng em thì là của em thôi.”
Con bé chăm chú nhìn chiếc hộp, giục tôi vặn đến mười lần.
Khi tới lần thứ mười một, tôi không nhịn được nữa: “Em hơi quá rồi nha.”
Nó chỉ vào phía trên vòng quay ngựa gỗ: “Chị ơi, bên trong cái mái vòng quay ngựa gỗ là cái gì vậy?”
Tôi nghiêng xuống nhìn.
Một mảnh giấy nhỏ.
“Tôi không phải thần linh. Nếu vận may không đến, thì chúng ta cùng thử xem can đảm nhé?”
Cuối cùng còn có chữ ký của Chúc Uyển.
Điều kỳ lạ là, tên cô ấy viết lại là Chúc Hạ Lý.
Tôi nói mình phải đi rồi, con bé này cứ đòi ôm tôi.
Tôi từ chối.
Lý do tôi đưa ra là: “Chị sợ ‘pặc’ một cái cánh tay của em rớt xuống mất.”
Thật ra, tôi là đứa trẻ lớn lên trong trại mồ côi.
Trẻ con trong trại mồ côi… Không bao giờ biết cách ôm người khác.
5
Tôi mở cáo phó của người phụ nữ đó ra.
Chỉ là vài dòng ngắn ngủi.
Tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần, vẫn không hiểu nổi, chỉ vài dòng chữ ấy làm sao lại khiến thế giới này thiếu đi một con người.
Phía đầu bài cáo phó có tám tấm ảnh.
Hình dáng khác nhau, hoàn toàn không giống những ảnh chụp được dàn dựng công phu như trước kia.
Góc chụp rất kém, ánh sáng rất kém, chỉ có điều… nụ cười vẫn rất đẹp.
Cô ấy thậm chí còn không trang điểm.
Tấm thứ chín là một bức ảnh trống.
Điểm khác biệt duy nhất là trong ảnh có dấu ba chấm.
Như thể đang chờ đợi ai đó.
Lúc này, phần bình luận đã vượt quá mười mấy vạn, trong đó đầy những lời mọi người muốn gửi đến Chúc Hạ Lý.
Xì, cũng chẳng nhiều gì mấy.
Chỉ là tôi đã đọc suốt cả đêm mà thôi.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-i-a-th-xuy-n-th-i-gian&chuong=2]


6
“Mày ngày nào cũng thức khuya như vậy, rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền hả?
Tao nói cho mày biết, tháng này mày mà không đưa tao ba nghìn tệ thì đừng có hòng!”
Mẹ nuôi sáng sớm đã loảng xoảng trong bếp.
Năm giờ.
Bà đã bắt đầu chuẩn bị cho xe bán hoành thánh của mình.
Vì không đủ tiền thuê mặt bằng, bà chỉ có thể đẩy xe ra lề đường bán.
Vì còn phải làm việc dọn dẹp ở bệnh viện, nên mỗi tuần bà chỉ có một ngày bán buổi sáng, còn lại chỉ là buổi tối và khuya.
“Mày dậy sớm cho tao, đừng có mà lười.”
Sau một trận ồn ào, cuối cùng bà cũng rời khỏi nhà.
Tôi lại ngủ thêm một lát, lúc tỉnh dậy thì thấy trên bàn có một cái khay, bên trong có hoành thánh sống, khoảng hai mươi cái.
Hôm nay chắc bà quên mất chưa nói với tôi: “Nếu tao mà không chuẩn bị cho mày, mày đói chết cũng đáng đời.”
Tôi nấu nước, luộc hoành thánh, ăn một cách máy móc.
Ăn hơn mười năm rồi, không thể nói là ngán, nhưng cũng đã miễn nhiễm.
Vì thức đêm quá lâu, hai bên thái dương đau âm ỉ.
Bà không biết tôi vừa mới nghỉ việc.
Tôi vẫn giả vờ như đang đi làm, ra khỏi nhà đúng giờ, về nhà đúng giờ.
Cũng không hiểu tại sao lại lang thang đến bệnh viện.
Y tá đã thay người, nhưng câu chuyện vẫn thế: “Con bé đó nợ viện phí lâu lắm rồi, nếu không đóng nổi thì…”
Trước kia tôi chỉ thấy nghèo thì tiếc, bây giờ lần đầu tiên thấy nghèo thật sự khiến người ta xấu hổ.
Phải đi tìm việc thôi.
Tôi xách đồ trên tay, lén lút vào phòng bệnh,
Con bé vẫn ngồi ngây ra đó như mọi khi.
“Chị gái tốt bụng? Chị lại đến rồi à?”
Tôi cầm theo hai quả bơ, nhét vào tay nó.
Con bé đúng là ồn ào, lại la toáng lên: “Là chị Chúc Uyển biết em thích ăn bơ nữa đúng không?”
“Em…”
Tôi nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ thở dài: “Em nói đúng thì là đúng.”
“Đắt lắm hả?”
Tôi có chút mất kiên nhẫn: “Sao chị biết được, có phải chị mua đâu.”
“Ừm. Chị gái tốt bụng.” Con bé vẫn cười ngọt ngào: “Vậy chị cắt ra giúp em nhé.”
Đúng là đứa trẻ được đằng chân lân đằng đầu.
Nó vui vẻ xúc từng thìa cho vào miệng.
Tôi rất muốn hỏi có ngon không.
Bất ngờ nó đổi thìa nhựa, xúc một thìa đưa vào miệng tôi: “Ngon đúng không?”
“Không ngon, chẳng có vị gì cả.”
“Em cũng thấy không ngon.” Nó gật đầu đồng tình.
“Vậy sao còn muốn ăn?” Tôi buột miệng.
“Chị Chúc Uyển rất thích ăn cái này, em chỉ muốn biết món chị ấy thích có mùi vị thế nào.”
Chúc Uyển, Chúc Uyển nhưng cô ấy đã chết rồi.
“Không ngon thì cũng phải ăn hết cho chị.” Tôi lườm nó: “Đắt lắm đấy.”
“Dạ.” Nó cười: “Là quà chị Chúc Uyển tặng em, em nhất định sẽ ăn hết.”
Tôi chợt nhớ đến đêm hôm trước lật lại tin nhắn mà y tá gửi giúp con bé:
“Chúc Hạ Lý, ở bệnh viện bọn em có một cô bé bị cha mẹ bỏ rơi, bị ung thư xương, mỗi ngày chỉ còn biết đợi chết."

Bình Luận

0 Thảo luận