Con bé rất thích chị. Nếu một ngày nào đó nó đến được chỗ chị, chị có thể cho nó ăn bơ và bánh nhỏ được không?”
Tôi lén giấu chiếc bánh kem trong túi đi.
Thôi để lần sau tặng.
Cho hết một lần… thì giống như đang diễn kịch vậy.
Lúc rời đi, tôi cảm thấy ngực nghẹn lại.
Bởi vì trước khi bước vào phòng bệnh, tôi nghe thấy con bé hỏi y tá:
“Chị ơi, em không trị nữa có được không?
Ba mẹ em nói vài hôm nữa sẽ đến đón em, em muốn về nhà rồi.”
7
Tôi tìm được một công việc ở cửa hàng tiện lợi.
Tôi chọn cái bánh dễ thương nhất, nhưng không biết con bé đó thích màu gì, tôi lưỡng lự một lúc.
Cuối cùng chọn màu hồng.
Lần này khi đến nơi, bên giường nó đang có một người phụ nữ.
Người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, mang giày cao gót mũi nhọn, đeo kính râm đen.
“Số tiền này em cầm đi đóng viện phí, không đủ chị sẽ đưa thêm.”
“Chị ơi, em không thể nhận.”
“Đưa rồi thì cứ cầm lấy.” Người phụ nữ ném tiền lại rồi bỏ đi, “Ai mà không thể trở thành người giàu chứ.”
“Chị ơi, chị tên là gì vậy?” Con bé chạy theo hỏi.
Người phụ nữ quay đầu lại: “Gọi chị là Đội trưởng Nhóm Điều Ước.”
Nói xong liền ngẩng đầu bỏ đi.
Fan thì giỏi lắm sao?
Tôi đây là antifan đấy.
Hôm nào tôi cũng lập một nhóm cho mình, tức chết mấy người luôn.
“Chị ơi, chị lại đến rồi.”
Trên chăn con bé là một xấp tiền đỏ, nhìn phát lóa cả mắt.
Tôi bấm chuông gọi y tá: “Có tiền thì mau đi đóng viện phí, mất rồi biết khóc ở đâu.”
“Dạ chị.”
Nó im lặng một lúc, “Chị gái tốt bụng, hôm nay chị mang gì cho em thế?”
Tôi giả vờ tức giận: “Sao, không mang gì là không được đến à? Giờ còn giơ tay đòi luôn hả?”
“Vì chị lần nào cũng mang gì đó cho em mà.” Nó cười khúc khích, “Chị là chị gái tốt bụng mà.”
“Tôi có tên đấy.” Tôi đưa túi bánh cho nó, “Tôi tên là Cô Đông.”
“Haha, tên chị nghe giống tiếng nước chảy.”
Đáng đánh đòn.
“Chị ơi, em tên là Tiểu Mạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-i-a-th-xuy-n-th-i-gian&chuong=3]
Là loại lúa mì có thể ăn khi lớn lên đó.”
“Chị ơi, thật sự chị không có gì muốn nói với em sao?” Nó gần ăn xong bánh thì hỏi.
Tôi ho nhẹ một cái.
Một cảm giác ngại ngùng và bối rối dâng lên.
“À thì… chị đến thay mặt Chúc Uyển truyền lời.”
“Là chị Chúc Uyển à, chị ấy nói gì với em vậy?” Đôi mắt nó lại tròn xoe và sáng rực lên.
Trẻ con đúng là dễ lừa.
“Chị ấy nói chị ấy giao cho em một nhiệm vụ, chỉ có em mới hoàn thành được.”
Nó lập tức trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng lưng lên.
Tôi vừa mở miệng: “Chị Chúc Uyển nói là, chị ấy muốn em…”
Đúng lúc đó, y tá đẩy cửa bước vào: “Sao vậy, chỗ nào khó chịu hả?”
Câu nói của tôi lập tức ngừng lại.
Tôi cảm giác vành tai mình đỏ bừng.
Nhưng con bé vẫn chưa buông tha tôi: “Chị gái tốt bụng, chị nói đi mà, chị Chúc Uyển muốn em làm gì?”
Cả y tá cũng nhìn chằm chằm tôi.
Tôi nên nói hay không nên nói?
“Chị nói đi mà.”
Cuối cùng cũng đợi y tá ra ngoài, tôi lại ho khẽ.
“Đây là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Chị ấy nói chị ấy muốn mời em trở thành…
người đưa thư xuyên thời gian.”
6
“Mày ngày nào cũng thức khuya như vậy, rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền hả?
Tao nói cho mày biết, tháng này mày mà không đưa tao ba nghìn tệ thì đừng có hòng!”
Mẹ nuôi sáng sớm đã loảng xoảng trong bếp.
Mới năm giờ.
Bà bắt đầu chuẩn bị cho xe bán hoành thánh của mình.
Vì không đủ tiền thuê mặt bằng, bà chỉ có thể đẩy xe ra lề đường bán.
Vì còn phải làm việc dọn dẹp ở bệnh viện, nên mỗi tuần bà chỉ có một ngày bán buổi sáng, còn lại chỉ là buổi tối và khuya.
“Dậy sớm lên đi, đừng có mà lười.”
Sau một trận ồn ào, bà cuối cùng cũng rời khỏi nhà.
Tôi lại ngủ thêm một lát, tỉnh dậy thì thấy trên bàn có một khay hoành thánh sống, khoảng hai mươi cái.
Hôm nay bà chắc quên mất chưa nói với tôi: “Tao mà không chuẩn bị cho mày, mày đói chết cũng đáng đời.”
Tôi nấu nước, luộc hoành thánh, ăn một cách máy móc.
Ăn hơn mười năm rồi, không thể nói là ngán, nhưng cũng đã miễn nhiễm.
Vì thức đêm quá lâu, thái dương hai bên đau âm ỉ.
Bà không biết tôi vừa mới nghỉ việc.
Tôi vẫn giả vờ như đang đi làm, ra khỏi nhà đúng giờ, về nhà đúng giờ.
Không hiểu sao lại bước đến bệnh viện.
Y tá đã thay người, nhưng câu chuyện vẫn thế: “Con bé đó nợ viện phí lâu lắm rồi, nếu không đóng tiếp thì…”
Trước kia tôi chỉ thấy nghèo thì tiếc, bây giờ lần đầu tiên thấy nghèo thật sự khiến người ta xấu hổ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận