Bích Đào: [… Có nghe nói.]
Nhưng chẳng phải vị Băng Kính Thần Tiên này đã có tiên chức sao, hình như là chức vụ Thúc Vân Trợ Vũ Hộ Pháp Thiên Sư, đi theo mẫu thân của Minh Quang là Tả Tướng Quân Khôn nghi, đi khắp nơi tung sét đánh người, hiếm khi lộ diện ở Quân Thiên.
Thúc Vân Trợ Vũ Hộ Pháp Thiên Sư thì không làm, Tả Tướng Quân tự mình dẫn dắt làm Thiên đạo cũng không đi, lại muốn xuống hạ giới tranh giành tiên chức. Bích Đào nhướng mày, nghĩ đến vài tiên chức trống treo trên Ngân Hán Cổ của Lôi Bộ, bèn hiểu ra.
Nàng ta được “bà bà” tự mình dẫn dắt, tích lũy đủ kinh nghiệm làm việc, mượn cuộc thi này để xuất sư, thuận lý thành chương thăng lên Lôi Vương Lôi Đế.
Bước tiếp theo chính là liên hôn.
Dù sao thì khi Khôn Nghi Tả Tướng Quân trở thành Lôi Đế đã liên hôn với Tiên Đế.
Bích Đào bừng tỉnh.
Chả trách mỗi lần nàng trêu chọc Minh Quang, Băng Luân Chân Tiên lại sốt ruột như thể người bị trêu là phụ thân của hắn, hóa ra là đang bảo vệ “hôn sự” của muội muội.
Chiêm Khôi tiếp tục truyền tin: [Thế nào? Xuống hạ giới thì nàng ta chỉ là phàm nhân, ta giúp tỷ xử lý nàng ta!]
Huyền Giáp, vẫn luôn lặng lẽ đứng bên cạnh Bích Đào, đột nhiên cũng truyền âm: [Ta… cũng…]
Bích Đào: [… Khoan đã, hai ngươi đừng vội.]
Nàng mỗi tay ôm một người, xoa đầu hai người: [Yên tâm, Minh Quang chỉ có thể là của ta. Ta có tính toán riêng của mình.]
Chiêm Khôi tỏ ý tin tưởng, dù sao Bích Đào thật sự muốn làm gì thì chưa bao giờ thất bại. Nàng ấy ghé sát tai Bích Đào, cố ý nói to: “Này, ngày đó tỷ với Minh Quang Thiên Tiên hôn nhau, cảm giác thế nào?”
Hai người phía sau lập tức im bặt, chắc hẳn tức đến mức thành một đôi cá nóc đang phình bụng.
Bích Đào nhịn không được bật cười.
Huyền Giáp khiếp sợ: “Hôn… môi… rồi…”
Chẳng mấy chốc, động tĩnh dưới Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ phá vỡ cuộc trò chuyện líu lo của ba người, cũng khiến tất cả các thí sinh đang thì thầm riêng đều im lặng.
Dưới Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ, vị Tiên Đế vẫn luôn quay lưng về phía mọi người, từ từ xoay người lại.
Ngay lập tức, dưới chân ngài ấy nổi lên một đài cao, một chiếc ghế bành do kim linh ngưng hóa nâng đỡ thân hình.
Hoa văn Kim Ô, biểu tượng của Lục Ngự Thiên Đế, như vật sống, xoay quanh vai và thắt lưng ngài ấy, há miệng kêu vang, sắc thái điềm lành nhuộm khắp tầng mây. Rồi chúng hóa thành mưa phùn chúc phúc trút xuống dưới.
Các tiên nhân có mặt không khỏi nín thở, bởi Tiên Đế quanh năm trấn thủ Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ, hầu như không xuất hiện ở Đế Cung, rất nhiều tiên vị trong đám đông chưa từng gặp ngài ấy.
Vừa gặp mặt đã phát động phúc lành quy mô lớn như vậy, quả không hổ là Tiên Đế.
Tiên Đế Thanh Minh vừa ngồi xuống, hai bên lập tức ngưng hóa ra hai người. Bên trái là Đông Vương Công, người chưởng quản Bồng Lai tiên đảo, giám sát nam tiên Cửu Thiên. Bên phải là Tây Vương Mẫu, người chưởng quản Côn Lôn tiên sơn, giám sát nữ tiên Cửu Thiên.
Dù ở xa, nhưng dù sao Bích Đào cũng là Linh Tiên, vẫn có thể nhìn rõ dáng vẻ của Tiên Đế ngồi trên đài cao.
Nhưng điều Bích Đào chú ý đầu tiên không phải là diện mạo của Tiên Đế, mà là khí độ sâu thẳm như biển cả, hùng vĩ như núi cao.
Phía trên là Quỹ đạo Tinh Hà, ngài ấy ngồi trên đài cao, nhìn xuống các tiên nhân.
Tuy vóc người siêu quần xuất chúng nhưng không quá khoa trương.
Nhưng khi nhìn Tiên Đế, nàng lại cảm thấy không phải mình đang đối diện với một người nam nhân cao lớn, mà là một quái vật khổng lồ, là đêm khuya tĩnh lặng lạnh lẽo, là bầu trời vạn dặm không mây trong ngày nắng.
Dường như ngài ấy đã hòa làm một với Quỹ đạo tin tú phía sau, uy phong lẫm liệt, đỉnh thiên lập địa.
Bích Đào thất thần, hoặc phải nói là tất cả các tiên nhân đều lặng thinh trong khoảnh khắc này.
Cho đến khi hai thị giả bên cạnh Tiên Đế là Đông Vương Công và Tây Vương Mẫu dùng tiên linh đánh vang cự cổ ngưng hóa từ hư không, Bích Đào và các tiên nhân mới giật mình tỉnh táo lại.
Tiếp đó, Thiên Quan, Địa Quan, Thủy Quan được tiếng trống triệu hồi hiện thân giữa không trung, hóa linh rồi lần lượt ngồi xuống dưới Tiên Đế.
Tiếng trống càng thêm dồn dập, những tiên vị ngày thường khó gặp, chỉ có thể nhận ra qua tiên linh quanh người và hình thức pháp bào, lần lượt được triệu đến, ngồi xuống ngay ngắn như quân cờ.
Cuối cùng, tiếng trống và cự cổ hóa thành Kim Ô vỗ cánh bay vút lên trời, giữa không trung lại hóa thành muôn vàn kim long, như kim chỉ luồn lách đan xen. Một pháp tướng uy nghi đứng sừng sững giữa không trung, mặc hắc bào kim long, vai mang nhật nguyệt song luân.
Chốc lát, pháp tướng giữa không trung chớp mắt, đột nhiên thu nhỏ, cuối cùng hóa thành linh quang, ngồi xuống bên cạnh Tiên Đế.
Sau khi ngồi xuống, ánh sáng tan biến, trở thành một người gỗ như hồn lìa khỏi xác, phong thái như ngọc.
Nhưng người này Bích Đào lại nhận ra.
Có thể nói, tất cả chư tiên Cửu Thiên đều biết người này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=13]
Đó là Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế, một tấm gương lao động kiệt xuất từng kề vai sát cánh cùng Tiên Đế hộ trì Cửu Thiên.
Tuy tiên tộc cổ truyền thừa đến nay, nhưng nhiều tiên vị thượng cổ đã nhập vào Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ, “thịnh cực nhi suy, doanh mãn tắc khuy, vật tráng tắc lão”, tiên vị thượng cổ thông hiểu thiên địa, cuối cùng cũng quy về thiên địa.
Sau khi tiên vị thượng cổ quy thiên, nhập vào Tinh Hà Luân Chuyển Lâm Dương Quỹ, trải qua không biết bao nhiêu lần thương hải tang điền, lại một lần nữa ứng kiếp Thiên giới, những người này được gọi là hóa thân của thần.
Đây cũng là lý do vì sao tiên tộc cổ luôn tự cao tự đại. Họ tự nhận mình đều là hóa thân của thần từ tiên tộc thời thượng cổ.
Trước đây, Huyền Giáp từng bị tiên vị của Huyền Thiên nhận nhầm là hóa thân của Tứ Linh Huyền Vũ.
Nhưng ngay cả Tiên Đế cũng đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp luân hồi, còn Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế lại là một tiên vị thượng cổ chân chính, chưa từng nhập Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ để luân hồi đầu thai.
Ngài không chỉ nổi danh ở Thiên giới, mà ở vạn giới cũng là nhân vật cực kỳ nổi bật.
Bởi vì… Ngài thích tự phân thân mình.
Nổi tiếng nhất là hóa thân thành Thập Phương Cứu Khổ Thiên Tôn, mà thực tế, hóa thân của thần từ Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế thì vô số.
Dù giữa Ngân Hà có vô số giới tinh, các nền văn minh nổi lên rồi lụi tàn không biết bao lần, vậy mà vẫn có người thờ phụng Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế.
Nghe nói thậm chí ngài còn tự mình hóa thân để truyền giáo, ngay cả ở Minh giới cũng có hóa thân của ngài.
Tiên linh của chư tiên đến từ Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ, nhưng sức mạnh tín ngưỡng trong đó lại đến từ các giới tinh trong Ngân Hà.
Sức mạnh tín ngưỡng và công đức chính là nguồn lực của tiên linh.
Vì vậy, ở tiên giới, nếu xét về tiên lực, địa vị, công trạng, và mức độ kính ngưỡng của chư tiên, không phải Tiên Đế, mà là Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế.
Lần này, lần đầu tiên Thiên giới công khai tổ chức Đại hội Trạch Tiên, ngay cả Tiên Đế, người quanh năm trấn thủ Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ, cũng đích thân xuất hiện làm trọng tài. Còn Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế chỉ dựa theo nhịp trống Tụ Tiên Cổ, hiện ra một hóa thân.
Hơn nữa, “hình” thì có mà thần thì không, sau khi ngồi xuống, ngay cả con ngươi cũng không động đậy.
Tiên Đế bất động như núi cũng khẽ liếc nhìn, nhưng không chấp nhặt với “người gỗ” này.
Dù sao vị chiến sỹ thi đua của Thiên giới này đã một mình cứu khổ cứu nạn ở vô số giới tinh, hận không thể gánh hết mọi khổ đau trong thiên hạ, có ai dám trách cứ.
Khi các “chủ phán” chư tiên đã tề tựu, các tiên chức cấp cao Cửu Thiên cũng từ trong đám đông vượt lên, bước lên đài cao, theo thứ tự cấp bậc mà ngồi xuống.
Chư tiên đều thầm phấn khích.
Dù sao, được một lần chứng kiến nhiều tiên vị cao cấp như vậy, quả là kỳ ngộ ngàn năm có một.
Bích Đào nhìn thấy Chu Minh Tiên Đốc hiếm khi mang dáng vẻ nghiêm túc, không có sự chế giễu khinh miệt, cũng không ăn mặc hoa lệ kim tôn ngọc quý, chỉ khoác một bộ pháp bào mộc mạc, thêu hình núi non Bồng Lai.
Y đứng gần Đông Vương Công, bỏ đi những trang sức rườm rà, trông có vẻ thanh tú ngoan ngoãn đến mức kỳ lạ.
Sau khi các tiên chức Cửu Thiên ngồi vào chỗ, Tiên Đế ngồi trên đài cao vung tay, từ mi tâm linh đài của chư tiên tuôn ra những sợi linh ti mảnh như tơ nhện, đủ loại màu sắc.
Linh ti được kim linh của Tiên Đế dẫn dắt bay thẳng lên trời, nhanh chóng đan xen thành lưới, hiện ra Ngân Hán Cổ gần như che kín cả bầu trời.
Quy tắc thi đua hiện lên cùng với linh uy của Tiên Đế, tuy không ai đọc to, nhưng uy nghiêm lẫm liệt, không dung thứ khinh nhờn.
Bốn vị thần về thời gian gồm Thần Trông Năm, Thần Trông Tháng, Thần Trông Ngày, Thần Trông Giờ lúc này vượt lên không trung, tay cầm Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ thu nhỏ, dưới sự đồng ý của Tiên Đế, cùng nhau rót linh lực, khởi động kim châm trên Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ.
Tiếng long ngâm gầm thét như từ viễn cổ vang vọng bên tai mọi người, kim châm của Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ bắt đầu chuyển động, thời không dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc này.
Những người đang thì thầm cũng bất động, những tiên nhân đang chớp mắt thì mắt nửa mở nửa khép, ngay cả sợi tóc bị linh phong cuốn bay hay góc áo bị hất lên cũng dừng lại giữa không trung.
Bích Đào có một khoảnh khắc mất đi ý thức.
Không phải kiểu mất cảm giác như ngất đi, mà như bị phong kín trong thời không, lạc vào một giới vực không ai có thể đến, nỗi cô độc và trống trải khổng lồ trong khoảnh khắc bao trùm lấy nàng, ngũ giác biến mất, lục dục trống rỗng.
Đến khi tiếng gầm vang từ xa dừng lại, kim châm của Quỹ đạo tinh tú chỉ về hướng chính đông.
Các giới tinh phương Đông dần dần hiện ra, ánh sáng lấp lánh, từng mảnh như ngọc trai.
Những giới tinh này ở phương Đông hình thành một hình rồng nằm ngang xuyên qua bầu trời, còn giới tinh ở bụng Thanh Long mà kim châm Quỹ đạo tinh tú chỉ vào bỗng bùng nổ ánh kim quang chói mắt.
Kim quang ngưng tụ thành một pháp tướng mặc pháp bào, râu dài đội mũ cao, râu tóc bạc trắng, tay trái nâng thỏ, tay phải cầm gương, mang vẻ từ bi. Đó chính là Thần Tinh Tú Phòng Nhật Thố.
Phòng Nhật Thố hiện thân, khẽ cúi người về phía Tiên Đế, tiếp theo xoay gương trong tay phải, thu lại kim quang của kim châm Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ, từ ngực bụng Thanh Long, phản chiếu kim quang về phía Lục Ngự Đài trên Cửu Trùng Thiên của các chư tiên dự thi.
Kim quang như nước, dịu dàng chảy qua chư tiên.
Bích Đào đột nhiên hít một hơi, kinh hãi mà phục hồi tinh thần.
Các tiên nhân khác cũng có cảm giác hồn phách trở về, tiếng hít thở vang lên không ngừng.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là không kìm được trò chuyện với người bên cạnh. Nhất thời không để ý đến các tiên vị cấp cao vẫn còn đó, chư tiên phát ra âm thanh ồn ào líu lo.
Chiêm Khôi ôm ngực, kinh hồn chưa định: “Ta, ta tưởng vừa rồi mình ch‧ết rồi!”
Bích Đào cũng cảm thấy như vậy.
Nàng gật đầu, vô thức nheo mắt muốn nhìn rõ Chiêm Khôi, nhưng thấy tay Chiêm Khôi ôm ngực phát ra kim quang.
[Hả?] Nàng không kìm được mà nghĩ: [Thuộc tính của Chiêm Khôi không phải là thuộc tính thủy sao? Sao lại phát ra kim linh?]
Ngay sau đó, trên người nàng cũng tỏa ra kim quang.
Nơi kim quang lan đến, linh thể của nàng từ từ tan ra thành kim linh, bị một làn gió nhẹ cuốn về phương Đông.
Cũng giống nàng, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy dị tượng đầy trời, vạn tiên hóa linh.
Quy tắc trên Ngân Hán Cổ tan biến, thay vào đó phản chiếu gương mặt hoặc kinh hoàng, hoặc ngẩn ngơ, hoặc phấn khích của mọi người.
“Đó là Phòng Túc!” Thân thể Bích Đào đã tiêu tan hơn phân nửa, nhưng vẫn nghe được giọng nữ kiều diễm phía sau kinh hỉ thốt lên: “Truyền tống bắt đầu rồi!”
Hóa ra là truyền tống bắt đầu rồi.
Lúc này cảm giác bị giam cầm phong ấn biến mất, Bích Đào cảm nhận được làn gió ấm lướt qua mặt, dùng đôi tay chưa tan biến, nắm chặt Chiêm Khôi và Huyền Giáp đứng hai bên.
Hiện tại, Quân Thiên đang vào tháng bảy ngay giữa hè. Nếu không nhầm, hôm nay chính là mùng bảy tháng bảy.
Tứ Trị Công Tào khởi động Quỹ đạo tinh tú, Phòng Nhật Thố đến dẫn dắt chư tiên hạ giới.
Tháng bảy là lúc nhân gian nơi hạ giới cử hành lễ Thất Tịch, xỏ kim cầu Chức Nữ cho đôi tay thêu thùa khéo léo, mừng nhện ứng điềm, tế bái Khôi Tinh, chúng sinh cầu tử, chính là thời điểm tốt để đầu thai làm người.
Khi Bích Đào đang thản nhiên nhìn thân thể mình tan biến, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc cất tiếng gọi: “Bích Đào!”
Bích Đào giật mình quay đầu lại, vì người gọi nàng là Băng Luân Chân Tiên.
Băng Luân Chân Tiên do có tiên giai cao, dưới kim quang truyền tống tan biến chậm hơn, chỉ có đường nét hơi mờ, lúc này Băng Kính Thần Tiên bên cạnh hắn đã không biết đi đâu.
Hắn thấy Bích Đào quay lại, không mắng chửi, không dậm chân, cũng không lộ vẻ khinh miệt ngạo mạn, đôi mắt hơi mờ ảo lại lộ ra vẻ phức tạp.
Rồi hắn tháo một khối ngọc bội từ thắt lưng, ném thẳng về phía Bích Đào.
Đồng thời há miệng, dùng khẩu hình nói hai từ.
Bích Đào không nhận ngọc bội, mà trừng lớn mắt.
Trong khoảnh khắc lóe sáng, Bích Đào thầm nghĩ: [Băng Luân phát điên gì à? Ngọc bội tùy thân mà cũng tùy tiện tặng cho người khác sao? Nếu để Minh Quang thấy, còn tưởng họ có tư tình thì sao?]
Ai ngờ ngọc bội đó giữa không trung hóa thành một đạo ngân linh, chớp mắt nhập vào cơ thể sắp tan biến của Bích Đào.
“Bích Đào!” Lại có người gọi nàng, giọng khàn đặc như gào đến rách cổ họng.
Giọng nói này cũng quen tai một cách kỳ lạ.
[Là ai nhỉ?]
Nhưng Bích Đào không kịp quay đầu lại.
Thân thể tan biến một nửa, lúc này ầm ầm hóa thành một chùm kim linh, lao về cổng truyền tống xuống hạ giới, ý thức cũng hoàn toàn biến mất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận