Băng Luân Chân Tiên vốn là “tiểu vương tử” nổi tiếng của Lôi Bộ, được Lôi Bộ nâng niu trong lòng bàn tay. Bình thường, chỉ có Minh Quang Thiên Tiên mới khiến hắn nhường nhịn đôi chút, hầu như chưa bao giờ phải chịu tủi nhục như thế này.
Lần này, hắn bị dồn vào đường cùng. Đúng lúc Đại hội Trạch Tiên đang là tâm điểm chú ý, đám “cẩu công đức” của U Thiên không bỏ qua cơ hội, nắm lấy chuyện này để tung tin đồn tiên tộc cổ ỷ thế hiếp người, chèn ép các tiên vị hậu thiên và những tiên vị cấp thấp không xuất thân từ các tiên tộc cổ.
Họ lấy Bích Đào làm ví dụ, truy ngược lại từ hàng chục năm trước. Vì không muốn Minh Quang bị quấy rầy liên tục, Băng Luân Chân Tiên đã gán cho Bích Đào một tội danh không đáng kể, tống vào Linh Ngữ Cung giam giữ nàng nhiều lần. Những năm qua, hắn luôn đứng ra bảo vệ Minh Quang, đồng thời thực sự không ưa gì Bích Đào, một con cóc ghẻ mà dám mơ tưởng đến thiên nga.
Thế nhưng càng điều tra, càng phát hiện ra nhiều chuyện. Thật đúng là “mười hai quyển binh thư, quyển nào cũng có tên ta”. Dù ngày thường Băng Luân được tiên tộc cổ coi trọng đến đâu, lần này hắn cũng bị tộc trưởng nghiêm khắc trách phạt.
Hắn thầm oán hận cẩu công đức Chu Minh của U Thiên. Từ khi giữ chức vụ Tiên Đốc, y không ngừng khuấy động phong vân, tụ tập bè phái chống lại tiên tộc cổ. Một dã tiên như Bích Đào si tâm vọng tưởng đã đành, lại còn cấu kết với đám cẩu công đức của U Thiên, mưu tính hàng chục năm để chờ đến ngày hôm nay. Bộ dạng si ngốc thường ngày chắc chắn toàn là giả dối, không hề thật lòng, thật sự là tội ác chồng chất, lời lẽ độc địa gây tổn thương người khác... ừm, độc đến mức khiến xác ch‧ết trải khắp ngàn dặm.
Sau khi hét lên một tiếng “xin lỗi”, mặt hắn đỏ bừng, cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất. Nhưng trong mắt hắn chẳng có chút thành ý nào, chỉ toàn là tức giận và căm hận.
Bích Đào cảm thấy giờ phút này chắc chắn hắn rất muốn xé x‧ác nàng.
“Bích Đào! Bích Đào! Bích Đào, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi!” Tiếng gọi khàn khàn của Chiêm Khôi vang lên ngay bên cạnh, như tiếng chuông vỡ, phá tan bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Bích Đào ngoảnh đầu nhìn, đúng lúc thấy Chiêm Khôi dẫn theo một đám tiên nga, tiên quân thường ngày chơi thân với nàng, đang vẫy tay nhiệt tình. Có đến vài chục người ùa tới vây quanh Bích Đào, líu lo nói không ngừng.
“Bích Đào, tỷ ổn rồi chứ? Lúc đó bị thương nặng như vậy, làm bọn ta sợ chết khiếp!”
“Đúng thế, đúng thế! Có người còn đồn gì mà đáng thương kẻ yếu đuối, vậy mà ra tay chẳng chút nương tình, lúc đó tỷ cũng có làm gì đâu!”
“Đào Đào, đây là đan dược bồi bổ tiên nguyên, ta khó khăn lắm mới tích cóp được, muội ăn trước đi.”
“Đào Đào...”
Mọi người quan tâm Bích Đào, vây quanh nàng sờ sờ véo véo, nhét cho nàng không ít đồ bổ tiên nguyên và chữa thương. Họ liếc nhìn đám người của tiên tộc cổ đến xin lỗi, nháy mắt trêu chọc với Bích Đào, cười cợt như đổ thêm dầu vào lửa.
Bích Đào thực sự rất cảm kích bọn họ. Lúc nàng bị thương, được đưa về Ngọc Cốt Cung kịp thời, tất nhiên cũng có một phần công lao của bọn họ. Nhưng nàng lo lắng cho da mặt mỏng manh của Băng Luân Chân Tiên, sợ hắn sẽ ghi hận tất cả mọi người, nên phải tìm cách đuổi họ đi trước.
Nàng mỉm cười nói: “Ta không sao rồi, mọi người đừng lo. Tối nay cùng đến Linh Ngữ Cung uống gì đi, ta mời!”
Bình thường nàng vốn là người thích kết bạn, lớn lên tự do hoang dã, chẳng bao giờ để ý đến lai lịch hay thân phận của người khác. Thêm vào đó, nàng “nổi tiếng” nhưng tính tình lại ôn hòa, chẳng bao giờ lạnh lùng gay gắt với ai, luôn cười tủm tỉm, từ tốn, ung dung. Nàng quen biết nhiều người, ai có khó khăn gì nàng cũng sẵn lòng giúp đỡ nên các tiểu tiên nga, tiên quân ở Cửu Thiên đều thích chơi với nàng.
Hôm nay chỉ có một phần nhỏ những người công khai qua lại với nàng đến đây. Còn một số người không dám xuất hiện, đặc biệt có mấy nhóm người thuộc các cung đều gửi lời hỏi thăm riêng, làm đầy ứ cả Ngân Hán Cổ của nàng.
Những người đến đây đều có xuất thân không chính thống giống nàng, cũng không được cung nào thu nhận. Họ chỉ nhận các nhiệm vụ tạm thời từ các cung để kiếm chút tiên linh, không sợ áp bức ngầm của tiên tộc cổ nên mới dám ngang nhiên đến xem náo nhiệt.
Nhưng Bích Đào không muốn họ thật sự bị tiên tộc cổ “ghi sổ”, sau này tu luyện hay làm việc sẽ càng gian nan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=7]
Vì thế, nàng thúc giục mọi người: “Hay là mọi người đi trước đi, để Chiêm Khôi dẫn đường. Không phải muội thèm thuồng từ lâu rồi sao? Đi nhổ ít tóc của Tiểu Ngọc Càn pha trà linh uống đi, ta nói chuyện với các vị tiên trưởng xong sẽ đến ngay.”
Chiêm Khôi to gan ngốc nghếch, đừng nói là đối đầu với tiên tộc cổ, ngay cả việc xông lên đánh Băng Luân Chân Tiên, nàng ấy cũng dám liều mạng. Tuy nàng ấy khờ thật nhưng chơi với Bích Đào bao năm nên chưa bao giờ hiểu sai ý nàng. Thấy Bích Đào cười tủm tỉm nhưng ánh mắt có ý cảnh cáo, nàng ấy lập tức gào lên như quạ: “Đi thôi, đi thôi! Ta dẫn mọi người đi nhổ trà linh uống, thứ mà bình thường các người không uống được đâu. Tiểu Ngọc Càn là trí linh của Nhai Phong Trúc ngàn năm, bổ không thua gì nhân sâm tinh!”
Mọi người vốn chỉ đến xem náo nhiệt, thấy Bích Đào không sao, lại có trà linh uống, cũng không ồn ào nữa, ùa theo Chiêm Khôi rời đi.
Băng Luân Chân Tiên nhìn Bích Đào. Sau khi hắn xin lỗi, nàng không những không “thụ sủng nhược kinh, kinh tâm động phách”, mà còn dám mắt đi mày lại, thì thầm to nhỏ với đám tiên vị cấp thấp. Nàng còn cố ý nhắc đến việc tới “Linh Ngữ Cung” uống trà.
Hắn tức đến mức suýt thổ huyết tại chỗ.
Đôi mày sắc bén của hắn như muốn phóng ra lôi điện. Trong lòng thì thầm nguyền rủa Bích Đào và đám dã tiên không được cung nào thu nhận này đến nghiêng trời lệch đất. Nhưng thực tế, hắn chỉ nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên trán, mắt trừng đến mức sắp lồi ra, gần bằng Chiêm Khôi.
Bích Đào tiễn mọi người vài bước, đuổi họ đi hết rồi mới quay lại, lễ phép cúi chào các thị tướng đến từ các cung, các Bộ, và các tiên tộc cổ.
“Thật sự hổ thẹn, làm phiền Thương Minh tiên trưởng phải đích thân đến.”
“Thúy Vi tiên tử, da tỷ càng ngày càng đẹp. Lần trước bùn biển ta giới thiệu dùng có hợp không? Ta lại cùng người khác làm thêm ít rong biển, hiệu quả cũng tốt, hôm nào gửi tỷ thử nhé.”
“Trời ơi, tiểu tiên có thể diện đến mức nào mà ngay cả Phong Liêm Thần Tiên cũng đích thân đến đây...”
Bích Đào khách khí chào hỏi từng người, không chỉ nhận ra họ đến từ cung nào, Bộ nào, thuộc tộc nào, mà còn gọi đúng tên từng người, thậm chí còn có giao tình với một vài người trong số họ. Nàng nhận lễ vật một cách tự nhiên, không kiêu ngạo cũng không tự ti, thể hiện vừa đủ sự kính cẩn trước những món lễ vật quý giá.
Nàng nói chuyện được với tất cả mọi người, như gió xuân mưa phùn, hóa giải sự khuất nhục của những người bị phái đến xin lỗi một dã tiên cấp thấp. Một số người không muốn nhận lòng tốt của nàng, lạnh lùng trách nàng nên an phận thủ thường, ngầm ám chỉ nàng cần biết thân biết phận.
Bích Đào chẳng giận chẳng vội, cười híp mắt lắng nghe, như thể bị mắng lại càng vui vẻ. Nụ cười của nàng làm đối phương hơi chột dạ, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
Đợi tiễn hết mọi người, chỉ còn lại Băng Luân Chân Tiên đỏ mặt tía tai và đoàn tùy tùng. Bích Đào bước đến trước mặt hắn, hai má hắn đã căng phồng như hai quả bóng.
Nhưng khi nàng mở miệng, không phải nói với hắn, mà là với Cảnh Túc và các tướng lĩnh Lôi Bộ bên cạnh. Bọn họ và Bích Đào đều là “người quen cũ”. Mỗi lần nàng trêu chọc Minh Quang, Băng Luân lại đứng ra, rồi sai Cảnh Túc dẫn người áp giải nàng đến Linh Ngữ Cung.
Đối mặt với gương mặt tuấn tú gượng gạo của Cảnh Túc, Bích Đào trêu chọc: “Cảnh Túc tiên trưởng, oan khuất của ta đã được rửa sạch. Những lần bị diễu phố trước đây làm ta ngẩng đầu không nổi, đứng cũng chẳng vững, mất hết mặt mũi, không thể dễ dàng bỏ qua được.”
Cảnh Túc cầm kiếm cúi người, giọng điềm tĩnh: “Tiên tử muốn thế nào, xin cứ nói.”
“Ừm...” Bích Đào cố ý dừng lại một chút, rồi mới nói: “Tạm thời chưa nghĩ ra, cứ tính các vị nợ ta một lần, sau này có việc cần nhờ thì thương lượng tiếp, được không?”
“Tại sao chứ? Nếu sau này ngươi đòi mạng họ, chẳng lẽ họ cũng phải đưa sao!” Băng Luân Chân Tiên bị phớt lờ như cá muối khô, tức giận ngắt lời.
Cảnh Túc và các tướng lĩnh Lôi Bộ lộ vẻ bất đắc dĩ. Dù sao họ cũng là thị tướng của Băng Luân, mọi việc đều nghe theo hắn, không dám trái ý.
Bích Đào hiểu rõ đạo lý này. Nàng không muốn làm khó họ, nhưng thực sự muốn giữ lại một “cơ hội”. Sau này, họ sẽ là những trụ cột của Lôi Bộ, kết giao trước chẳng bao giờ thiệt.
“Ta muốn mạng người làm gì?” Bích Đào nhìn Cảnh Túc và những người khác, nói: “Ta đảm bảo tuyệt đối không yêu cầu các vị làm gì trái thiên quy, đạo nghĩa, hay liên quan đến tính mạng của các vị. Thế nào?”
Cảnh Túc thở phào, liếc nhìn Băng Luân Chân Tiên, rồi ôn tồn đáp: “Tiên tử rộng lượng, ta đồng ý.”
“Ngươi đồng ý cái gì..." Băng Luân Chân Tiên còn định nói tiếp, nhưng Bích Đào đã kéo tay hắn một cái.
Bích Đào bất ngờ kéo mạnh, khiến Băng Luân mất thăng bằng, nghiêng người sang một bên.
Nhưng ngay sau đó, hắn nhận ra Bích Đào dám chạm vào mình. Cả người hắn như ngọn núi lửa phun trào tại chỗ, mắt trợn to, mặt đỏ bừng đến mức đỉnh đầu bốc khói. Không phải vì xấu hổ, mà là nhục nhã, nhục nhã đến tột cùng!
“Ngươi, ngươi, ngươi, sao ngươi dám sờ ta!”
Bích Đào: “...” [Ngươi gọi đó là sờ ấy hả?]
Thấy hắn đã bị phân tâm thành công, Bích Đào nháy mắt với Cảnh Túc và những người khác, nói: “Xin các vị tiên trưởng tạm lánh đi, ta có vài lời muốn nói riêng với Chân Tiên của các vị.”
“Lánh, lánh, lánh cái gì mà lánh! Ngươi định làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám có ý đồ gì với ta, Lôi Bộ sẽ không tha cho ngươi đâu!”
“Lục Bộ cũng sẽ không tha cho ngươi!” Băng Luân Chân Tiên vừa nói vừa hoảng loạn nhìn về phía đông nam.
Ở đó là một khu rừng rậm.
Bích Đào không nhìn theo ánh mắt hắn, nhưng nàng đã biết người mình muốn gặp đang ở đâu.
Có lúc nàng thật sự cảm thấy Băng Luân Chân Tiên giống như một con ếch, chỉ cần chọc một cái là nhảy dựng lên. Hắn đúng là công cụ chỉ điểm và moi thông tin tuyệt vời.
Cảnh Túc và những người khác chắp tay chào Bích Đào, nhanh chóng thi triển thuật lôi hành rời đi.
Băng Luân ôm cánh tay vừa bị Bích Đào kéo, nhìn nàng đầy cảnh giác, như thể hắn là một góa phụ yếu đuối không chịu nổi gió sương, đối diện với một tên thổ phỉ xông vào phòng ngủ giữa đêm khuya. Hắn khinh thường việc Bích Đào mơ tưởng đến Minh Quang, nhưng nếu lỡ nàng chuyển sang có ý đồ với hắn, thì hắn và Minh Quang sẽ… sẽ còn mặt mũi nào mà đối diện nhau nữa!
Băng Luân vừa nghĩ ngợi lan man đã tự dọa mình sợ hãi. Hắn còn nhớ ra một thành ngữ, gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, “họa khởi tiêu tường” (họa từ trong nhà mà ra)! Hay là “huynh đệ tiêu tường” nhỉ?
“Ngươi đừng có lại gần! Ta cảnh cáo ngươi, ta không phải Minh Quang đâu. Ta có thừa sức mạnh và thủ đoạn, chỉ một chiêu là ta có thể đánh tan tiên nguyên của ngươi, có muốn vá lại cũng không nổi, tuyệt đối không nương tay!”
Hắn vừa nói vừa kín đáo liếc về phía khu rừng rậm.
Trong khu rừng, vài người đang ẩn thân lộ ra vẻ mặt khó tả.
Minh Quang đứng đầu, giữa trán hằn nếp nhăn.
Những ngày qua, chàng đã gặp mẫu thân một lần. Bà yêu cầu chàng tự giải quyết mâu thuẫn giữa tiên tộc cổ và tiên vị công đức của U Thiên. Hôm đó, Minh Quang vô ý làm nàng bị thương, nhưng không ngờ tiểu tiên đó lại được các tiên vị của U Thiên bảo vệ, còn có mạng lưới giao thiệp rộng đến đáng sợ. Trên Ngân Hán Cổ, tiếng nói phản đối rầm rộ ngập trời.
Giờ đây, đám tiên vị công đức của U Thiên cắn chặt tiên tộc cổ không buông. Dù tiểu tiên đó chỉ là ngòi nổ trong cuộc tranh đấu giữa các tiên tộc, nhưng sau lưng nàng là Bồng Lai Tiên Đốc Chu Minh Huyền Tiên. Muốn hóa giải mâu thuẫn, trước tiên phải nhận được sự tha thứ của tiểu tiên này. Dập tắt lửa từ ngọn nguồn, mọi việc mới có thể êm thấm.
Chàng biết đám tiên vị công đức của U Thiên đang mưu tính gì, cũng biết cách trấn an các tiên vị cấp thấp, cũng chỉ là muốn họ cúi đầu một lần mà thôi. Chàng vốn định tự mình ra mặt, bởi dù sao chuyện này cũng bắt nguồn từ chàng.
Nhưng những người bên cạnh kiên quyết không đồng ý.
Băng Luân tự xung phong đảm nhận, kết quả thì…
“Băng Luân Chân Tiên học văn học ở hạ giới bao lâu nay, không biết bốn chữ tự mình đa tình viết thế nào sao? Có Minh Quang Thiên Tiên như ngọc quý trước mặt, ta khó mà có ý nghĩ không an phận với Băng Luân Chân Tiên được…” Bích Đào cười khẩy, giọng điệu thong dong, lời nói cay độc, so với dáng vẻ lễ độ, tiến thoái đúng mực vừa rồi giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Băng Luân Chân Tiên lập tức cứng đờ, gương mặt tuấn tú méo mó, cắn chặt môi. Một đống lời chửi rủa dâng lên đến cổ họng, nhưng chọn tới chọn lui vẫn không tìm được câu nào thích hợp. Sức mạnh và thủ đoạn của hắn đều vô dụng. Hắn không thể tin nổi có người dám sỉ nhục hắn như thế. Tại sao nàng lại khách sáo với đám tiên vị cấp thấp, mà đối với hắn lại… cố ý nhắm vào như vậy.
Nhưng miệng lưỡi hắn không đủ sắc bén, trong đầu xếp đầy thành ngữ mà lại không biết làm sao đối phó với bốn chữ “tự mình đa tình”.
Bích Đào lộ rõ ý đồ, không tiếp tục giả vờ vòng vo với hắn nữa: “Ta biết ngài đến vì chuyện gì, thay mặt ai mà đến. Chẳng phải là muốn ta dập tắt chiến hỏa trên Ngân Hán Cổ, tỏ ý tha thứ cho việc trước đây ngài tùy tiện gán tội nhốt ta sao?”
Bích Đào giơ lên ba ngón tay: “Có ba điều kiện.”
Băng Luân cau mày, sắc mặt lạnh lùng, cảnh cáo: “Ta khuyên ngươi đừng quá đáng.”
Hắn đang định nói đừng tưởng có tiên vị công đức làm chỗ dựa thì có thể tùy ý làm bậy. Nàng chẳng qua cũng chỉ là quân cờ của họ mà thôi. Sau khi bị lợi dụng xong, đến khi tiên vị công đức đạt được lợi ích, một quân cờ bị bỏ rơi như nàng sẽ không có kết cục tốt. Bị tiên tộc cổ ghi hận, con đường tu luyện và thăng tiến của nàng sẽ muôn vàn khó khăn.
Nhưng Bích Đào không cho hắn cơ hội nói thêm.
“Thứ nhất, ta muốn giới thiệu một người vào Đông Phương Thương Thiên Y Bộ làm học đồ. Ta không có tiếng nói trong Y Bộ, nhưng ngài là tiểu vương tử của Lôi Bộ, chắc chắn có cách.”
“Cái gì mà tiểu vương tử… Ngươi!” Băng Luân tức giận.
Bích Đào tiếp tục nói: “Thứ hai, ta muốn đưa một vài vị bằng hữu tham gia Đại hội Trạch Tiên.”
“Xì.” Băng Luân nghe đến điều kiện thứ hai thì không nhịn được cười khẩy.
[Tham gia Đại hội Trạch Tiên ư? Ả và đám “bằng hữu” của ả đó hả? Đừng làm người ta cười rụng răng chứ. Đại hội Trạch Tiên là nơi mà lũ kiến rùa đen nào cũng có thể chen chân vào sao?]
“Cuộc thi là để chọn người lấp chỗ trống tiên chức, thấp nhất cũng phải có tu vi Thần Tiên. Chỉ bằng ngươi? Trừ phi trong một đêm người có thể thăng lên cảnh giới Thần Tiên.”
“Ta mặc kệ, ngài tự tìm cách đi.” Bích Đào nhún vai.
Băng Luân định nói thêm, nhưng Bích Đào đã đưa ngón tay cuối cùng kề sát môi hắn, khiến hắn hoảng hốt ngậm miệng, mắt trợn trừng như gà chọi, vội vàng lùi lại mấy bước.
“Ngươi!” Không phải nói không có hứng thú với hắn sao? Sao lại động tay động chân nữa.
Cứ tưởng hắn là bánh bột mà nhào nặn sao?
Băng Luân sắp bùng nổ đến nơi, nhưng Bích Đào nói: “Thứ ba, để Minh Quang Thiên Tiên đến gặp ta. Ngài không thể đại diện thay chàng. Ta đã mang tiếng xấu bao lâu nay, danh tiếng bị hủy hoại, ít nhất cũng phải để ta làm thật vài chuyện chứ?”
“Hôn một cái, sờ eo, trèo lên giường? Ngài nói xem chàng sẽ chọn cái nào?”
“Ngươi nằm mơ!” Băng Luân nghe đến đây không dám tưởng tượng hình ảnh đó, gầm lên, âm cuối còn lạc cả giọng.
“Chàng không gặp ta, ta sẽ lên Ngân Hán Cổ châm dầu vào lửa.” Giọng Bích Đào trong trẻo dễ nghe, ngữ điệu dịu dàng như suối chảy, nhưng lời nói lại đầy sự uy hiếp: “Ta biết vẽ tranh, vẽ rất đẹp, lại còn có khả năng gặp qua là nhớ. Gần đây nhiều người hỏi ta hôm đó đến cùng đã thấy gì.”
Bích Đào cười như con hồ ly giảo hoạt, đôi mắt đào hoa đầy vẻ trêu chọc: “Làm sao bây giờ? Họ cho ta rất nhiều thứ đấy. Ngài nói xem, thiên quy có cấm ta vẽ lại những gì mắt thấy tai nghe, rồi truyền bá bán lấy chút tiên linh tiêu xài không?”
Tất nhiên Bích Đào không nghiêm túc. Nàng chẳng có hứng thú với cơ thể của mấy vị tiên quân kia, càng không thèm dùng thủ đoạn thấp hèn để trục lợi. Nếu không, hôm đó khi phát hiện đám người này “trở về với tự nhiên”, nàng đã chẳng cố ý để lộ hành tung để ngăn họ lại.
Nàng chỉ đang trả đũa sự ác ý của Băng Luân Chân Tiên.
Nàng sẵn lòng đối tốt với mọi người, nhưng không có nghĩa là nàng không có tính khí. Băng Luân không phải là bánh bột, chẳng lẽ lại là nàng sao? Nếu vậy, liệu nàng có dám mơ tưởng đến Thiên Tiên hay không?
Người có thừa sức mạnh và thủ đoạn là nàng.
Nhìn xem, chỉ vài câu giả dối đã khiến Băng Luân Chân Tiên sợ hãi ngây người.
Băng Luân lại bùng nổ như núi lửa phun trào, mặt đỏ như máu, đỉnh đầu bốc khói, môi mấp máy như con cá mắc cạn trên bờ. Không chỉ Băng Luân phát điên, mà đám người ẩn thân trong khu rừng phía đông nam nghe được cũng đồng loạt biến sắc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận