Nhóm tiên trưởng của tiên tộc cổ không thể tin vào mắt mình. Dù tham gia thi đấu ở hạ giới yêu cầu tước bỏ tiên linh, nhưng những tiên vị Thiên giới này vốn dĩ vẫn sở hữu võ kỹ.
Người phàm bình thường khó mà đến gần họ. Dù đầu thai vào thân phận thấp hèn, nhưng ký ức thiên hồn vẫn trọn vẹn, tuyệt đối không nên rơi vào cảnh nhục nhã như vậy.
Nhưng những tiên nhân ở trên Cửu Trọng Thiên, tâm như gương sáng, làm sao ngờ được rằng, vực sâu vạn trượng còn có đáy, nhân tính nơi địa ngục lại càng không thể đo lường.
Người xuất trần cao quý vẫn không tránh khỏi bị thế nhân đố kỵ, bị miệng lưỡi công kích, bị ngàn người chỉ trỏ.
Kẻ xuất trần thấp hèn, ở nhân gian, chẳng khác gì hài tử ôm vàng đi giữa phố xá nhộn nhịp.
Những tiên vị ở Thiên giới này, ai nấy đều vô cùng thanh tú, mỹ lệ tuyệt luân, lại vì thiên hồn trọn vẹn, cổ cao như hạc, quả thực như tiên giáng trần.
Thế nhân thích nhất là cứu vớt người phong trần, kéo thần tiên xuống khỏi bệ thờ.
Võ kỹ có thể chắn minh thương, nhưng không tránh được mũi tên bắn lén.
Như loài hổ mạnh mẽ cũng không chịu nổi bầy sói cắn xé.
Dải lụa trắng nơi Cửu Thiên rơi vào dòng nước đục ở trần thế, làm sao tránh khỏi vấy bùn nhơ?
Lật thuyền trong mương là chuyện hết sức bình thường.
Trên Ngân Hán Cổ, hai nam tử dáng vẻ thô tục, đang nhìn “mãnh hổ” giãy giụa khó thoát trên giường với vẻ khinh nhờn, lời lẽ phóng túng.
Người cầm đèn dầu lên tiếng trước, giọng khàn đục: “Đây là Thiên Quân dùng để tiếp đãi trưởng lão trong giáo vài ngày tới sao?”
“Chẹp, thật không hiểu nổi, mấy Thiên Nữ kia chẳng lẽ không kiều diễm, không mềm mại sao? Mấy lão gia lắm tiền nhiều quyền đều biến thái vặn vẹo cả!”
“Ngươi hiểu gì chứ?”
Giọng nói người kia rõ ràng già nua hơn, ra vẻ thâm trầm: “Người có tiền có địa vị, đều có khẩu vị khác người.”
Người này hẳn là kẻ cầm đầu, đưa tay vuốt chòm râu dê, đắc ý nói với người bên cạnh: “Chắc ngươi chưa thấy dung mạo của người này, không ngại mà xem thử xem.”
Đèn dầu trên Ngân Hán Cổ nhanh chóng tiến gần vị nam tử trên giường. Tấm vải trắng bị giật mạnh xuống, lộ ra gương mặt đỏ bừng vì thương tích nặng mà sốt cao, nhưng vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng không thể xâm phạm.
Hàng lông mày sắc nét, sống mũi đầy đặn, đôi mắt như vực sâu, ánh đèn dầu chập chờn phản chiếu trong mắt, như thể đang bập bùng ngọn nghiệp hỏa thiêu đốt mọi thứ.
“Ta… M‧ẹ kiếp…” Người kéo vải trắng thốt lên tiếng cảm thán bẩn thỉu.
“Đây…” Đầu óc nghèo nàn của gã không tìm được từ ngữ, không thể diễn tả được một phần vạn của người trước mặt.
Cả đời gã chưa từng trông thấy mấy “người tôn quý”, lúc này lại không kìm được nghĩ, người như vậy… lẽ nào không nên đứng trên đỉnh mây làm tiên làm thánh, sao lại rơi vào bùn lầy trần gian để người ta chà đạp khinh nhục?
“Chuyện này!” Trên Ngân Hán Cổ ở Thiên giới, hình ảnh phóng đại càng khiến người ta chấn động.
Nhưng hình ảnh nhanh chóng chuyển đổi, trên Ngân Hán Cổ xuất hiện một nữ ngư dân với dáng người thanh mảnh, mặc áo xanh, đứng trên chiếc thuyền nhỏ lắc lư, ngâm nga hát theo sóng nước mà giăng lưới.
Nhưng những tiên tộc cổ nhìn rõ gương mặt vừa rồi, đều đồng loạt nhìn về thân hình cao lớn luôn nhắm mắt ngồi trên đài cao.
Tiên Đế Thanh Minh là thượng tiên duy nhất ở cảnh giới Thái Thanh. Tu luyện đến tiên giai này, ngài ấy đã không còn là người, cũng không phải là tiên.
Ngài ấy là vạn vật thế gian, ý thức có thể bay đến tận cùng vạn giới trong khoảnh khắc, không rời Lục Ngự Đài, vẫn biết hết mọi việc nhỏ nhặt nơi Cửu Thiên.
Ngài ấy đã hòa làm một với Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ, không cần mở mắt, thế gian vẫn ở trước mắt.
Nhưng Tiên Đế Thanh Minh vẫn nhắm mắt ngồi ngay ngắn, không chút lay động.
Như thể cảnh tượng khiến tiên tộc cổ biến sắc chỉ là mây khói thoáng qua với ngài ấy mà thôi.
Khi chúng tiên Cửu Thiên tâm thần chấn động, Chu Minh theo bản năng mở Ngân Hán Cổ, định gửi tin cho Bích Đào.
“Xong rồi, xong rồi, Thiên Tiên yêu quý của ngươi sắp bị làm nh‧ục rồi!”
Nhưng khi mở Ngân Hán Cổ, y mới nhận ra lúc này không thể gửi tin cho Bích Đào.
Không truyền được niềm vui sướng khi người khác gặp họa này, y nghẹn đến khó chịu, theo bản năng theo dõi tung tích của Bích Đào.
Kết quả, trên Ngân Hán Cổ, chỉ chớp mắt không thấy, vì hai lạng bạc, Bích Đào lại đồng ý bán chính mình.
“Đưa tiền trước đã.” Bích Đào lạnh lùng nhìn cặp trung niên thấp hơn nàng đứng trước mặt.
Họ là “phụ mẫu” theo huyết thống của Bích Đào.
Nhưng hai người này trông rất bình thường, Bích Đào cũng từng nhiều lần cẩn thận quan sát họ.
Lại xác định thêm lần nữa, với dung mạo tầm thường này, tuyệt đối không thể sinh ra nữ nhi hoa nhường nguyệt thẹn như nàng.
Năm tháng lao động đồng áng và cuộc sống túng thiếu đã biến đôi phu thê trung niên này thành những kẻ già nua tham lam, độc ác.
Nhiều năm qua, họ không ít lần tìm cách gây phiền phức cho lão bà bà.
Hơn nữa, khi Bích Đào lớn lên xinh đẹp như ngọc, lại biết săn bắn kiếm tiền, họ mấy lần nảy ý đồ xấu muốn bắt nàng về để “bán”, đổi lấy sính lễ, để dành tiền cưới thê tử cho nhi tử họ vất vả sinh ra.
Nhưng họ chưa từng chiếm được chút “lợi lộc” nào từ tay Bích Đào.
Đối phó với loại người này, Bích Đào có cả trăm cách khiến họ chùn bước.
Nhưng đôi phu thê bị Bích Đào dọa sợ, sau khi biết lão bà bà qua đời, lá gan bỗng chốc lớn như che trời phủ đất.
Hôm nay họ lại cấu kết với nhau làm việc xấu mà xuất hiện. Trước tiên, họ giả vờ quan tâm hỏi han Bích Đào, rồi lại nói Bích Đào đáng thương, lúc nhỏ bị lão yêu bà cướp đi, nhiều năm bị yêu pháp khống chế, họ chỉ là phàm nhân nên đành bất lực.
Họ đùn đẩy hành vi vứt bỏ con cái đáng phẫn nộ năm xưa và sự vô trách nhiệm bao năm qua một cách triệt để.
Họ lại nói do “lão yêu bà” có pháp lực cao thâm, bao năm chỉ dám đứng từ xa nhìn Bích Đào, không thể đón nàng về nuôi dưỡng.
Bích Đào chỉ coi như nghe chó sủa.
Trên gương mặt khắc đầy gió sương và nghèo khó của họ, mỗi nếp nhăn hằn sâu vì nụ cười đều toát lên sự tính toán độc ác.
Cách đó không xa, “đệ đệ” chỉ dám đứng đó lén nhìn Bích Đào, trông như một con heo đực khiến người ta buồn nôn.
Nhưng lý do duy nhất Bích Đào còn đứng đây nghe họ sủa là vì họ nói đã giới thiệu nàng vào một nhà giàu làm nha hoàn.
Chỉ cần Bích Đào gật đầu, nàng sẽ được nhận trước hai lượng bạc.
Dĩ nhiên làm nha hoàn là giả.
Kẻ buôn người “xem mặt” nàng, từ đầu đến cuối không nhắc đến hai chữ nha hoàn, cũng không nói là nhà nào muốn thuê.
Chỉ có đôi phu thê bán nữ nhi kiếm tiền này cứ ba hoa chích chòe về gia đình giàu có không tồn tại đó.
Bích Đào vốn chẳng phải người tốt. Với loại khốn kiếp đầy mồm dối trá này, nàng dùng ngón chân cũng đoán được ý đồ của họ.
Họ muốn bán nàng vào lầu xanh.
Bích Đào chẳng bận tâm, vốn dĩ nàng cũng định rời khỏi nơi này.
Kẻ buôn người từ đầu đến cuối chỉ nói sẽ đưa nàng đến khu vực thị trấn Sùng Xuyên, cách đây ba ngày ba đêm đi đường.
Khi đến chợ bán da thú, Bích Đào nghe nói Sùng Xuyên là một thị trấn khá phồn hoa gần đất phong của một vị Vương gia khác họ.
Đúng lúc Bích Đào cũng muốn rời đi, có xe đi nhờ là tốt nhất.
[Còn chuyện bị bán ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=17]
Đùa à, không ai bán được nàng đâu.]
Giờ nàng dùng một cành cây cũng có thể đâm heo rừng thành cái sàng, tìm cơ hội chạy trốn trên đường đi là được.
Nhưng trước tiên nàng phải lấy được hai lạng bạc.
Không thuê được đội mai táng, nàng vốn định đi săn kiếm tiền, rồi đốt vàng mã cho lão bà bà.
Một lão bà bà cô độc không có tiền xuống âm phủ, ở dưới đó sẽ bị bắt nạt mất.
Nhưng trời lạnh mặt đất đóng băng, thú vật trốn đi ngủ đông, Bích Đào muốn kiếm đủ hai lạng bạc phải đợi đến năm nào tháng nào.
Đúng là đang buồn ngủ thì có người tới đưa gối.
Vì thế, mặc cho cặp “phụ mẫu” khốn kiếp kia hoa ngôn xảo ngữ, nàng để lọt tai trái ra tai phải, tận tụy đóng vai một “thiếu nữ ngốc nghếch xinh đẹp dễ bị nắm thóp”.
Nàng chỉ lặp đi lặp lại mà nói: “Đưa bạc cho ta trước. Ta phải đi đốt vàng mã cho lão bà bà.”
Vừa dứt lời, một cơn lốc xoáy nổi lên, cuốn bay vụn tuyết như lưỡi dao, cắt đau gò má mọi người, cũng làm tung bay mái tóc dài của Bích Đào.
Kẻ buôn người là một gã râu quai nón tầm ba, bốn mươi tuổi, trông không hề khôn khéo tinh ranh.
Gã nheo mắt trong gió lạnh, chỉ vài câu đã nắm rõ mối quan hệ giữa Bích Đào và cặp trung niên kia.
Nàng là hài tử khổ sở bị cha mẹ vứt bỏ, được người tốt nhặt về nuôi, chuyện này ở thời thế này chẳng có gì mới lạ.
Trông thấy Bích Đào sắp bị bán, còn muốn đốt vàng mã cho lão bà bà nuôi nấng mình vừa mất, gã lộ vẻ không đành lòng.
Đây là một hài tử hiếu thảo.
Nhưng cũng như những khổ đau trên đời này đều na ná nhau, sự nghèo khó ở thế gian cũng đau thấu tim gan.
Kẻ buôn người nhanh chóng thu lại lòng thương, lục lọi trong tay áo hồi lâu, lấy ra hai lượng bạc, đưa cho Bích Đào.
Cặp phụ mẫu khốn kiếp bán nữ nhi âm thầm nhận nhiều lợi lộc hơn, nhưng vẫn không cam lòng bỏ qua chút tiền trinh này.
Thấy kẻ buôn người nhanh chóng đưa tiền, họ còn cảm thấy bán nữ nhi hoang này rẻ quá.
Ngay lập tức, họ định kéo tay Bích Đào cướp bạc.
“Lão yêu bà kia cướp con bao năm, giờ cuối cùng mụ ta ch‧ết rồi, ta mới là mẫu thân của con! Con không hiếu kính mẫu thân, lại đi đốt vàng mã cho lão yêu bà đó làm gì?”
“Nghe lời ta…”
Khi bàn tay mụ ta sắp chạm vào Bích Đào, nàng khẽ nghiêng người né tránh.
Ánh mắt lơ đãng của Bích Đào trở nên chăm chú, nở nụ cười như có như không với mụ ta.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp xuyên thấu lớp vỏ từ mẫu giả tạo, đâm thủng âm mưu bẩn thỉu đầy mủ nước, nụ cười trong mắt tan biến, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao hiện ra.
Ánh mắt đó như hai thanh cương đao thấu xương, trong khoảnh khắc như đóng đinh hồn phách mụ ta tại chỗ.
Mụ ta chụp hụt, tim như bị một bàn tay lớn vô hình bóp chặt, khí lạnh lan tràn khắp người.
Cổ rụt lại, mặt trắng bệch trong chớp mắt, miệng há ra, nhưng không dám nói thêm lời nào.
Thân hình loạng choạng, may được trượng phu bên cạnh kịp thời đỡ, mới không ngã nhào.
Mụ ta khó khăn thở ra một hơi, thầm gào thét trong lòng: [Không hổ là tiểu yêu nữ do lão yêu bà nuôi lớn! Đồ tai họa! Phải bán đi thật xa!]
Mụ ta không biết rằng cảm giác tim bị bóp chặt là vì thực sự có một bàn tay to xuyên qua thân người, bóp chặt tim mụ ta, gần như đóng băng hồn phách, khiến mụ ta thần hồn tan tác.
May mà luồng âm khí mất kiểm soát kia nhanh chóng bị một lực lượng khác ngăn cản mới không gây ra thảm án Địa Sát Quỷ Vương gi‧ết người sống ngay giữa ban ngày ban mặt.
Bích Đào thường đối phó với người nam nhân trong cặp phu thê này. Mấy lần ông ta chứng kiến bản lĩnh của nàng, từng rơi vào bẫy của nàng mà suýt chết đói.
Dù hôm nay bị tiền làm mờ mắt, to gan bán nàng đi, nhưng không dám như thê tử trực diện xung đột với Bích Đào.
Ông ta đã sớm cảm thấy đứa con gái bị vứt bỏ này quá tà khí.
[Nó vừa sinh ra đã bị vứt bỏ mà lại không chết? Trong rừng sói dữ chim săn mồi vô số, sao nó lại không chết? Những đứa trước đây đều chết cả rồi! Chắc chắn nó là yêu tà trời sinh!]
Nhưng lần này… ông ta nghĩ đến nơi nàng sẽ bị đưa tới, lòng thầm nhẹ nhõm.
Đó là Thanh Hoa Thần giáo, nàng có yêu tà đến đâu cũng sẽ bị trấn áp.
Dù ông ta không tin lời kẻ buôn người, rằng nữ nhi lớn lên ở nơi khe núi hoang dã này, đến Thanh Hoa Thần giáo có thể làm “Thiên Nữ”.
Nhưng dù mệnh nàng mỏng mà ch‧ết, biết đâu Thanh Hoa Thần giáo có thể độ hóa nàng đầu thai tốt hơn, đó cũng coi như công đức của ông ta.
Ít nhất nàng không thể tiếp tục gây họa nhân gian.
Ông ta còn cảm thấy lưng mình thẳng hơn, bán nữ nhi mà còn có cảm giác chính nghĩa lẫm liệt.
Ông ta không dám cướp hai lượng bạc của Bích Đào, nàng cũng lười đôi co với họ.
Lấy bạc đốt vàng mã xong, nàng thương lượng với kẻ buôn người, lấy cớ giữ đạo hiếu, cố ý ở lại miếu hoang một đêm.
Nửa đêm, Bích Đào lặng lẽ đến trước cửa nhà họ Lý.
Nhà họ Lý chính là cặp “cốt nhục huyết thân” bán nàng ban ngày.
Như nàng dự đoán, cửa lớn đóng chặt, trong nhà không một tia sáng, nhưng thường xuyên vang lên tiếng kêu rên không giống tiếng người.
Đứng từ xa thế này vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh thấu xương từ trong sân tràn ra.
Bích Đào đứng ngoài tường, dần nhếch môi nở nụ cười ngọt ngào.
Nghe một lúc, đôi môi anh đào hé mở, nói một câu, nhưng không phát ra tiếng.
Nhưng Quỷ Vương trong phạm vi Minh quy, đang dẫn dắt những hồn hài tử bị cặp phu thê này hại ch‧ết đến trừng phạt cắn xé họ, lại nghe thấy.
[Lão bà bà, bảo trọng.]
Bạch Đọa suýt nữa lại bật khóc, mà lần này chính mắt Trọc Hiền cũng ươn ướt.
Hắn ta cũng thay Bạch Đọa làm “lão bà bà” mấy lần, đặc biệt giai đoạn đầu Bạch Đọa lười biếng, người đi mua bánh ngũ cốc ở nhân gian đều là hắn ta.
Trọc Hiền tự nhận cũng coi như nửa “lão bà bà”… hoặc là thúc thúc đúng không?
[Nữ nhi ngoan thông minh quá, đang từ biệt họ đây mà!]
Tuyết rơi.
Tuyết rơi một cách lặng lẽ.
Bích Đào vui vẻ đạp tuyết rời khỏi, như ngày nàng xách con thỏ béo về miếu hoang.
Nàng cố ý để bị bán, cố ý để bị “phụ mẫu ruột thịt” hãm hại, chính là để xác minh chuyện này.
Bàn tay lớn dưới gốc đào hôm đó không phải là ảo giác.
Như nàng nghĩ, quả nhiên lão bà bà vẫn còn sống.
Nhưng dưới một hình dạng khác.
Và lão bà bà còn lợi hại hơn nàng tưởng, chắc là một vị thần hộ mệnh lương thiện nào đó. Nàng có thể yên tâm rời đi.
Nàng chính là người được thần hộ mệnh tự tay nuôi lớn.
Nàng đã nói rồi, nàng là thiên tài giáng thế mà!
Thế là sáng hôm sau, Bích Đào vui vẻ lên xe lừa của kẻ buôn người, lắc lư rời khỏi ngôi làng đã nuôi lớn mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận