Bích Đào đùa cợt rồi khẽ cười. Minh Quang nghiêm mặt không nói, nhưng giữa lông mày ngày càng hằn sâu.
Ráng đỏ chiều tà tràn ngập trời biển. Chàng ngồi ngay ngắn trên bãi cát, tựa như một vị Phật vô tình tọa trên đài sen, phật quang phổ chiếu.
Chàng không bị yêu nghiệt trước mặt mê hoặc, nếp nhăn giữa lông mày như lưỡi dao sắc bén trừ tà, đâm thẳng vào đôi mắt Bích Đào, muốn chém muốn gi‧ết, siêu độ linh hồn tà ác của nàng.
Bích Đào cảm nhận được sự giận dữ của chàng, tuy sắc mặt không đổi, nhưng ánh mắt xâm phạm không thể không thu liễm.
“Thôi được rồi, chỉ đùa chàng chút thôi mà… Đừng giận chứ, chút bản lĩnh này của ta, lẽ nào thật sự ép được chàng sao?”
“Ta muốn chàng hôn ta, ôm ta, giờ chàng chắc chắn không chịu, ta cũng chẳng vội.” Bích Đào chống tay, ngồi dậy ngay bên cạnh Minh Quang.
Nàng cười nói rạng rỡ, vốc một nắm cát trong tay, không siết chặt, nhưng không một hạt nào rơi xuống.
Nàng nhìn vào đôi mắt vàng nhạt đẹp hơn cả đường chân trời nơi biển trời giao nhau, thản nhiên nói: “Ta muốn chàng tự nguyện mới thú vị chứ…”
Minh Quang quay lại, ánh nhìn chìm trong ánh sáng ấm áp của hoàng hôn, khép mắt lại.
Dù không tỏ ra quá bất mãn, Bích Đào biết nếu không phải nàng “ép buộc”, chàng tuyệt đối không ở lại đây với nàng dù chỉ một thời một khắc.
Nàng tự nhủ phải kiên định, đã nhìn chàng bao năm, chưa từng nghĩ rằng chàng sẽ thuộc về ai ngoài nàng.
Người của nàng, tất nhiên nàng không nỡ dùng thủ đoạn ép buộc. Nếu thật sự khiến chàng oán giận, lại thành chẳng hay.
Vì thế Bích Đào thu lại dáng vẻ trêu đùa, ngồi ngay ngắn, giọng nói không còn vẻ lười biếng mà trong trẻo dễ nghe: “Khe hở giữa tiên vị công đức và tiên tộc cổ sâu nặng, tích lũy ngày tháng, sớm muộn cũng đến lúc phải đối đầu.”
Minh Quang nghe vậy mở mắt.
Bích Đào nói: “Lần lựa chọn tiên chức này, tiên tộc cổ coi như vật trong túi. Nhưng chư tiên ở U Thiên, từng người đều gõ trời hỏi đất, khổ tu ngàn năm để thăng thành tiên nhân, tranh mệnh với trời, ngạo nghễ khó thuần, há lại để tiên tộc cổ tự ý định đoạt người được chọn?"
Minh Quang nghiêng đầu.
Bích Đào mỉm cười với chàng, đôi mắt hoa đào lấp lánh, nhưng thoáng chứa đựng nét dịu dàng.
“Vì chuyện phong lưu mà dẫn đến đối lập, ngược lại là dễ dẹp yên nhất.”
Pháo trúc có ngòi nổ thì dập ngòi là xong. Nếu không có ngòi mà nổ cả lõi thì làm sao thu dọn?
Sau một lúc lâu, Minh Quang cuối cùng mở miệng hỏi: “Vậy ngươi cố ý làm thế?”
Bích Đào: “… Không.”
Thấy vẻ mặt chàng chợt bừng tỉnh, Bích Đào cảm thấy không ổn, vội vàng giải thích.
“Không, không, không! Ta theo đuổi chàng trăm năm, thuần túy vì thích chàng, muốn có chàng. Không phải vì muốn làm ngòi nổ giữa tiên vị công đức và tiên tộc cổ đâu.”
“Trước đây hay trên cầu Thủy Xuân đều vậy, hôm nay cũng thế, chỉ muốn thân cận với chàng nhiều hơn."
“Còn cục diện hiện tại, chẳng qua là thuận thế mà làm, chàng đừng hiểu lầm!”
Nàng biết rõ Minh Quang gánh bao nhiêu kỳ vọng, cố gắng thế nào để biến kỳ vọng của mọi người thành hiện thực. Chàng mong mỏi muốn làm tốt mọi thứ, tâm không vướng bận, mai một tư dục, khắc chế giữ lễ, tất nhiên đều cho rằng người khác cũng vì “đại cục”.
Bích Đào hiểu rõ nếu nàng không giải thích, trăm năm dây dưa này sẽ bị Minh Quang quy kết là nàng vì cân bằng khe hở giữa tiên tộc cổ và U Thiên mà nhẫn nhục chịu đựng, khéo léo ứng đối.
Thậm chí chàng có thể giúp tìm một chức vụ tại Lục Bộ cho nàng, rồi hai người hoàn toàn trở thành quan hệ trên dưới hoàn toàn trong sạch.
[Nghĩ cũng đừng nghĩ!]
Minh Quang nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm như biển khơi, sóng triều cuộn trào, tràn đầy khó hiểu, quả nhiên không có chút tình ý.
Cuối cùng chàng tìm được một “lý do hợp lý” cho hành vi của nàng, tự đáy lòng thầm thở phào.
Minh Quang biết nàng từng nhiều lần nhận nhiệm vụ xuống trần cùng các tiên vị công đức ở U Thiên, làm nhiều việc khổ sai, chịu lôi kiếp mới từ Chí Tiên thăng lên Linh Tiên, trong lòng cảm thấy nàng có đôi phần cầu tiến.
Nàng muốn thăng tiên giai, muốn tiên chức. Một tiên linh hoang dã như nàng nếu không đi con đường tắt, e khó tiến nổi một bước ở Cửu Thiên. Thậm chí chàng nghĩ tính tình nàng quỷ quyệt, bát diện linh lung, thật ra cũng không hẳn là xấu.
Không chỉ Vân Xuyên thấy tiểu tiên này đáng bồi dưỡng, Minh Quang cũng nghĩ có thể tìm cho nàng một tiên chức để rèn luyện, không cần phụ thuộc vào tiên vị công đức ở U Thiên.
Những việc này với Minh Quang là sở trường, hoặc có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Chàng chỉ có thể cho nàng những thứ này.
Nhưng sao nàng lại vội phủ nhận?
Bích Đào nhìn ánh mắt chàng là biết hỏng chuyện.
Đây đến cùng là cái đầu gỗ cứng nhắc cỡ nào, tình khiếu khó mở đến mức trăm năm cạy vẫn không lay động được chút nào sao?
Bên tai Bích Đào là âm thanh thuỷ triều rút, thái dương đã lặn, sắc trời tối tăm như tấm vải đen che phủ mọi thứ.
Nàng đối diện với ánh mắt áp bức và nghiêm nghị của Minh Quang, lòng nguội lạnh đi nửa phần.
Chàng không biết đáp lại nàng thế nào, nên muốn ép nàng thừa nhận trăm năm dây dưa chỉ vì mưu cầu tiên chức.
[Đồ ch* má!]
Bích Đào bị chàng chọc cười.
Nhưng người nàng nhìn trúng, tất nhiên nàng biết tính tình chàng khó đối phó ra sao.
Nếu thật sự như vị Quảng Hàn Thần Tiên, chỉ ngoắc tay là nhận được âu yếm thì còn gì thú vị?
Bích Đào thích tất cả những thứ độc nhất vô nhị, có tính khiêu chiến.
Nàng muốn tiên chức hay tiên vị, nàng sẽ tự giành lấy, không phải nhờ người khác nhét vào tay.
Vì thế nàng cố ý tỏ ra yếu thế, thở dài: “Thôi được, thôi được, hơn trăm năm nay, ta đều vì…”
Minh Quang thấy nàng cúi đầu, lộ ra phần gáy mềm mại, nắm tay đặt trên đầu gối vốn siết chặt cuối cùng cũng thả lỏng.
Nhưng lòng chàng chưa kịp nhẹ nhõm, Bích Đào đang tỏ ra yếu thế đột nhiên giữ lấy hai cánh tay chàng đặt trên đầu gối, rồi nghiêng người tiến tới. Có vẻ nàng thật sự muốn cưỡng hôn, chứng thực một trong những tin đồn trước đó.
Minh Quang không ngờ nàng to gan đến vậy, trở tay không kịp, giận dữ ngút trời.
Trong khoảnh khắc, kim linh bùng nổ, nhưng vì hai người quá gần, cuối cùng vẫn chậm một nhịp.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, chàng chỉ kịp ngửa đầu ra sau, may mắn khiến tiểu tiên gan to tày trời này không thể hôn lên đôi môi mím chặt của chàng.
Hai cánh môi mềm mại, ướt át mà càn rỡ dán lên cằm chàng.
Vừa vặn in lên nốt ruồi đỏ mà Bích Đào thèm thuồng từ lâu.
[Xin chào Tiểu Hồng.]
[Cũng tạm biệt Tiểu Hồng.]
Mí mắt Minh Quang run lên dữ dội, ánh vàng nhạt trong mắt như hoàng hôn rơi xuống bờ biển, co lại thành một đường vàng rực, tựa liệt hoả dung nham bùng nổ, muốn thiêu đốt mọi thứ thành tro bụi.
Giống như đôi đồng tử dựng đứng của thú dữ bị chọc giận, muốn xé nát mọi sinh vật xâm phạm lãnh địa của mình.
Cùng lúc đó, kim linh không được kiềm chế trực tiếp hất văng Bích Đào gan to tày trời ra ngoài.
Lần này mạnh hơn gấp trăm lần so với lần ở cầu Thủy Xuân, khi đó Minh Quang cố ý kiềm chế tiên linh. Một Thiên Tiên thực sự nổi giận, muốn lấy mạng một Linh Tiên quả thật dễ như trở bàn tay.
May thay, khi Bích Đào bị kim linh cuồng bạo cuốn bay ra ngoài, nàng đã kết thành tầng tầng lớp lớp trận di dời tiên linh. Hơn nữa, đây là dưới gốc cây đào lớn, ngay trước cửa nhà nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=9]
Sở dĩ Bích Đào hẹn Minh Quang đến đây chính vì nàng đã có sự chuẩn bị kỹ càng.
Tất cả đều để bảo toàn tính mạng.
Nàng bị hất văng xuống biển, trận di dời tiên linh chạm vào mặt nước, “ong” một tiếng kích hoạt đại trận mà Bích Đào đã bố trí từ trước.
Kim linh cuồng bạo như sóng lớn ngập trời bị trận pháp trên mặt biển thu liễm toàn bộ, chìm xuống đáy biển và rễ cây đào.
Trong khoảnh khắc, trời đất đổi màu, mặt biển rung chuyển, cây đào tiếp dẫn trời và đất cũng vì cú đánh thịnh nộ này mà cành lá chấn động.
Tiếng lá xào xạc, cánh hoa bay đầy trời như mưa rơi, bay về phía Minh Quang Thiên Tiên mang vẻ mặt lạnh thấu xương đang sôi trào lửa giận dưới gốc cây đào.
Nhưng những cánh hoa xoay tròn yểu điệu chưa kịp rơi xuống quanh người chàng đã bị ngọn lửa giận dữ thực chất xé tan, thiêu thành tro bụi.
Còn Bích Đào bị kim linh đập mạnh xuống biển. Dù đã chuẩn bị trận pháp di dời tiên linh, nàng vẫn phun ra một ngụm máu hòa lẫn nước biển mặn chát tràn vào phổi. Dư âm kim linh như dao sắc hoành hành trong lồng ngực nàng, muốn phá nát ngũ tạng thành một bãi máu.
Mãi đến khi nàng khó khăn nhổ ra luồng kim linh hung bạo đã vô tình hút vào, đầu mới nổi lên khỏi mặt biển.
Giọng nói lạnh lùng mang theo sức mạnh phá ảo và giúp tỉnh táo thần hồn, như chuông lớn búa nặng, giáng xuống từ trên không.
“Làm càn!”
“Vô lý hoang đường, suy nghĩ viển vông, không lo tiến thủ, đắm mình sa đọa!”
“Hừ, ngươi tự lo lấy thân đi!”
Giọng nói chưa dứt, Minh Quang đã hóa linh rời đi, hướng về phía Tiên Đế Cung ở Quân Thiên.
Bích Đào mãi sau mới nổi lên, phun ra nước biển lẫn cả máu tươi, trôi nổi như cá ch‧ết trên mặt nước, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười đắc ý.
[Hừ?]
[Hừ cái gì chứ?]
Lần đầu tiên Bích Đào nghe chàng tức đến hầm hừ, còn thấy khá đáng yêu.
Nhưng nàng dám chắc lần này nhất định chàng đã có ấn tượng khắc sâu với mưu đồ của nàng. Để xem chàng còn ép nàng thu liễm vọng tưởng, cưỡng chế an bài tiên chức cho nàng nữa không.
Bích Đào trôi nổi trên biển rất lâu, Tụ Linh trận và cây đào lớn giúp nàng vận chuyển tiên linh, chữa lành cơ thể.
Nhưng lần này nàng bị thương khá nặng. Minh Quang không hổ là Thiên Tiên bẩm sinh. Kim linh của chàng khắc chế mộc linh của nàng, lại cách biệt quá xa về tiên giai.
Kim linh còn sót lại trong cơ thể nàng vẫn đang hoành hành trong phạm vi nhỏ, ngăn cản mộc linh chữa lành vết thương.
Dù vậy, chút thương tích này với Bích Đào chẳng đáng gì. So với lúc cùng tiên vị công đức xuống trần chịu lôi kiếp, kinh mạch bị đánh đến cháy khét, được linh khí truyền vào chữa lành, sau đó lại bị đánh tiếp mà chia năm xẻ bảy, đó mới là ch‧ết đi sống lại
Minh Quang ra tay vẫn nhẹ hơn lôi kiếp nhiều.
Hơn nữa, hôn được là đã hời rồi.
Tiểu Hồng đúng như nàng nghĩ, thật ngon miệng.
Bích Đào chép miệng hồi tưởng. Tiếc là thời gian quá ngắn, Minh Quang phản ứng nhanh quá.
Thật ra Bích Đào vẫn chưa nói hết lời.
Nàng còn muốn hỏi Minh Quang có gặp mẫu thân chàng không, có vui không.
Nàng biết đã hơn chục năm Minh Quang chưa gặp mẫu thân của mình nên rất nhớ bà.
Từ nhỏ chàng đã là đứa trẻ ngoan, luôn thuận theo phụ mẫu. Dù nhận lệnh bất khả thi, chàng cũng ngày đêm không nghỉ mà dốc sức hoàn thành.
Nhưng có hài tử nào không ỷ lại vào mẫu thân? Dù tiên tộc cổ sinh ra đã hiểu biết, sinh ra đã mang thiên mệnh, nhưng hài tử ỷ lại mẫu thân là bản tính trời sinh.
Minh Quang không như nàng, là một kẻ hoang dã tự lớn lên.
Mẫu thân của Minh Quang là Khôn Nghi, Tả Tướng quân của Lôi Bộ, truyền nhân của Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn.
Bà dẫn đầu đám Lôi tướng và các hộ pháp thiên sư thúc mây gọi mưa đi khắp các giới, nắm giữ việc trừng phạt yêu tà, rèn giũa tiên cách.
Chính là Thiên đạo của vạn giới.
Bà hiếm khi về Tiên Đô. Minh Quang từ nhỏ thường mười mấy năm, thậm chí vài chục năm không được gặp mặt mẫu thân.
Bích Đào không biết bao lần thấy dưới gốc cây đào, Minh Quang ôm thanh kiếm mẫu thân rèn cho mà rơi lệ.
Lớn lên, chàng không khóc nữa, nhưng vẫn thường ngẩn ngơ.
Nỗi nhớ lặng thầm, nhưng đôi khi lại vang dội đinh tai nhức óc.
Bích Đào là một người ngoài mà đôi lúc cũng thấy mẫu thân của Minh Quang quá nhẫn tâm.
Về một chuyến thì đã sao?
Yêu tà dưới trần đâu thể chém hết chỉ trong một ngày, tiên vị phi thăng cũng chẳng thành trong ngày một ngày hai, về thăm nhi tử thì có gì khó.
Vài ngày trước, trước khi mấy tiên quân đến dưới gốc cây đào bơi lội kh‧ỏa th‧ân, Minh Quang còn ôm kiếm ngồi dưới gốc đào đến nửa đêm.
Hẳn là đang nhớ mẫu thân.
Đó mới là ước nguyện ban đầu khiến Bích Đào thuận thế làm ngòi nổ.
Minh Quang sắp xuống hạ giới thi đấu, trong lòng chàng chắc chắn căng thẳng và sợ hãi hơn bất kỳ ai.
Với thân phận địa vị của chàng, nếu làm không tốt, sẽ thành mục tiêu công kích, oán trách của mọi người.
Theo lý, Tả Tướng Quân sẽ không về. Nhưng khi tiên vị công đức và tiên tộc cổ đối đầu, với tư cách là Tả Tướng Quân của Lôi Bộ, lại là thê tử của Tiên Đế, nhất định bà sẽ sắp xếp về một chuyến.
Bích Đào còn muốn dạy Minh Quang rằng hài tử biết khóc mới có kẹo ăn.
Chàng hoàn toàn có thể làm nũng với Tả Tướng Quân. Ở Thiên giới, tuổi chàng vẫn còn rất non nớt, làm không tốt cũng là lẽ thường, cần mẫu thân giúp đỡ cũng là đương nhiên.
Minh Quang quả thực đã gặp Tả Tướng Quân.
Chàng cũng thực sự rất nhớ mẫu thân.
Nhưng thứ chàng đợi được không phải là những lời dịu dàng mẫu tử tình thâm, mà là trận Ngũ Lôi trừng phạt chàng thất trách.
Trước khi cùng Băng Luân đi tìm Bích Đào, chàng đã trải qua một trận Ngũ Lôi.
Giờ giận dữ trở về Huyền Huy Điện, chàng không về nội điện mà tự bước vào trận Ngũ Lôi, chịu đựng Ngũ Lôi mạnh gấp mấy lần so với lôi kiếp Bích Đào từng chịu để dập tắt cơn giận trong lòng.
Lôi quang trong trận Ngũ Lôi như cầu vồng trắng giáng thẳng xuống đỉnh đầu. Trong chớp mắt, da thịt chàng nứt toác, toàn thân cháy xém.
Chiếc giáp tay từng bị Bích Đào nắm lấy rơi khỏi lớp da thịt rách nát lộ xương, vang lên một tiếng “choang” rồi vỡ vụn thành mấy mảnh.
Nửa khuôn mặt đẫm máu, nhưng chàng không né tránh, thậm chí không chớp mắt lấy một lần. Dòng máu tươi chảy qua đôi mắt vàng nhạt, khiến gương mặt vốn tuấn mỹ, nghiêm cẩn, lạnh lùng của chàng phủ thêm một tầng sắc đỏ điên cuồng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận