Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 18: Giao nhận "kiểm hàng"

Ngày cập nhật : 2025-10-11 21:02:58
Ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi.
Bích Đào vừa rời khỏi thôn Thạch Cát, trời quang đãng, không một gợn mây, ánh nắng chói chang chiếu lên mặt đất trắng xóa.
Khung cảnh rực rỡ khiến người ta không mở nổi mắt.
Trong lòng Bích Đào trào dâng cảm giác bao la và sảng khoái chưa từng có.
Thế giới bên ngoài thật tuyệt vời.
Điều tuyệt vời hơn nữa là nàng đã tự bán mình, vậy mà vẫn đói đến mức bụng réo vang.
Kẻ buôn người ít nói, ngày đêm đánh xe không ngừng.
Trên đường, Bích Đào chỉ được chia hai miếng bánh bao cứng như đá để cầm cự.
Theo lời kẻ buôn người thì chỉ ba ngày là tới, nhưng phương tiện của họ là xe lừa.
Con lừa này có hai tai dài như thỏ, mặt dài như ngựa, kêu to giống như ngỗng lớn, cũng khá là chăm chỉ.
Nhưng nó lại kết hợp giữa ngoại hình của ngựa, sự nhảy nhót của thỏ, và tính ương bướng của ngỗng, kéo thì không đi, đánh thì lùi lại.
Lắc la lắc lư suốt bốn ngày, Bích Đào cảm thấy xương cốt như muốn tan ra thành từng mảnh, cuối cùng họ dừng lại ở một thị trấn.
Thị trấn này tên là Tứ Động.
Bích Đào từ nhỏ lớn lên ở sơn thôn, nơi xa nhất từng đến là chợ huyện, chưa bao giờ thấy thành trấn đông đúc, phồn hoa náo nhiệt thế này.
Trước đây vì gánh nặng kiếm tiền nuôi gia đình đè lên vai, mỗi ngày nàng chỉ nghĩ cách chữa bệnh cho lão bà bà để lão bà bà bớt ho ra máu.
Những món ăn ngon, đồ chơi thú vị đẹp mắt ở chợ huyện đều không liên quan gì đến Bích Đào.
Lần này xe lừa dừng ngay cạnh một quán trọ tên Duyệt Lai trên phố chính của trấn Tứ Động.
Đến đây Bích Đào mới biết, người mua nàng không phải là người mua cuối cùng, còn phải giao nhận “kiểm hàng”.
Bích Đào được phép xuống xe lừa, đứng trên phố phường nhộn nhịp, tò mò nhìn ngó xung quanh.
Dù bị bán, mấy ngày qua lăn lộn trên xe lừa, nhưng nhờ bẩm sinh có mái tóc mượt như tơ lụa, trông nàng không hề nhếch nhác.
Khi rời thôn Thạch Cát, Bích Đào mặc quá mỏng, kẻ buôn người sợ nàng mắc bệnh thì khó giao nhận, nên đưa cho nàng một chiếc áo bông xám để giữ ấm.
Kiểu dáng chiếc áo này thảm không nỡ nhìn, mụn vá chồng mụn vá, lại là trang phục của nam tử, nhưng tất cả những điều đó đều không át được vẻ đẹp của Bích Đào.
Mấy người trong quán trọ nhìn ra qua cửa sổ cũng sáng mắt cả lên.
Bên trên đã dặn lần này phải là “hàng thượng đẳng”, vì “con cá” định câu lần này không tầm thường.
Mấy lô trước gửi đi đều không khiến bên trên hài lòng, khiến đám bọn họ bị trách mắng.
Lần này chắc hẳn người được gửi đi sẽ làm bên trên hài lòng đây.
Trong nhóm giao nhận hàng hóa có một mụ buôn người, vừa thô vừa béo, tướng mạo không bắt mắt, nhưng ánh mắt sắc bén, hơi thở trầm ổn, rõ ràng có biết vài chiêu.
Mấy gã đàn ông vạm vỡ vây quanh mụ ta, rõ ràng đây là người dẫn đầu.
Qua cửa sổ, mụ ta đánh giá Bích Đào từ trên xuống dưới như định giá hàng, ánh mắt không giống như nhìn một người, mà như đồ tể nhìn một con lợn béo, tính toán chỗ nào bán được bao nhiêu tiền.
Mụ ta cầm một nắm hạt dưa, vừa nhai vừa quay đầu nhìn kẻ buôn người đưa Bích Đào đến.
Mở miệng, mụ ta cất giọng mỉa mai: “Ôi, Lưu lão Tứ giỏi đấy, lần này đưa đến đúng là hàng thượng đẳng, kiếm đâu ra thế? Có bị giày vò trên đường đi không đấy?”
“Mụ nói gì vậy! Ta đãcó bà nương rồi!”
Kẻ buôn người đưa Bích Đào đến đỏ mặt tía tai, đây là lần đầu gã làm việc buôn bán con người.
Nếu không vì nhà thiếu tiền, có đánh chết gã cũng không làm.
Nhưng mụ buôn người chỉ cười mỉa, nhổ vỏ hạt dưa, nói: “Hễ là giống đực, thấy giống cái xinh đẹp đều muốn đụng chạm, giả bộ đứng đắn làm cái m‧ẹ gì?”
“Đợi ta kiểm tra, nếu đúng là hàng thượng đẳng với thân thể hoàn bích, một đồng cũng không thiếu của ngươi.”
“Nếu không… hừ!” Mụ buôn người ném nắm hạt dưa, dẫn mấy gã vạm vỡ ra ngoài.
Nhưng bóng người xinh đẹp vừa nãy còn đứng cạnh cửa sổ nhìn ngó, khi mụ buôn người dẫn đám người ra, chỉ thấy cạnh xe lừa trống không, chẳng còn bóng một ai.
Chỉ còn con lừa đang ăn cỏ khô, nhai đầy bọt mép, thấy đám người vây tới thì hoảng sợ trợn mắt, rung đôi môi dày phun cỏ vụn đầy người họ.
Mụ buôn người lau mặt, gầm lên: “M‧ẹ kiếp! Người chạy mất rồi! Mau chia nhau ra đuổi theo!”
Ngay cả Lưu lão Tứ vừa giao nhận chưa kịp lấy tiền cũng hoảng hốt chạy theo tìm người.
Trên đường, nếu Bích Đào muốn chạy trốn, đối phó với một gã đàn ông trưởng thành với nàng còn dễ hơn săn một con sói.
Da sói đáng tiền, nhưng sói đi theo bầy, gi‧ết một con sẽ bị những con còn lại trả thù.
Dù Bích Đào nhanh nhẹn, muốn lấy nguyên tấm da sói cũng không thể không bị thương.
Con người thì khác, da người mỏng như tờ giấy. Không có lớp lông dày bảo vệ, chỗ yếu hại lại nhiều, đâm đại vài cái là phun máu, ch‧ết ngay lập tức.
Bích Đào không bỏ chạy, không đâm ch‧ết kẻ buôn người, cũng vì gã khá thật thà.
Đa phần Bích Đào luôn ôn hòa lịch sự, nói chuyện nhỏ nhẹ, như thể cả đời không biết nổi giận.
Nhưng những kẻ trong làng có ý đồ với nàng, nàng cũng từng lặng lẽ xử lý, ném vào núi, đến xương cũng không tìm thấy.
Sau này dân làng càng ngày càng cô lập nàng và lão bà bà, cũng không hoàn toàn là do lão bà bà…
Thực tế trong mắt nàng, người và súc vật chẳng khác gì nhau.
Nếu kẻ buôn người thực sự như mụ buôn người kia nói, có ý đồ sờ mó đụng chạm thì giờ chắc đã cứng đơ trong hố tuyết nào đó rồi.
Nhưng lúc này Bích Đào thực ra cũng không chạy trốn.
Nàng bị thị trấn phồn hoa này thu hút, chủ yếu là vì đói.
Nếu không tìm gì đó để ăn, nàng sẽ chết đói mất.
Phải biết rằng “trên đường xương đông lạnh” không phải là chỉ là mô tả về từ ngữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=18]

Nàng đã thấy vài người như thế.
Dù Bích Đào không có tiền, nhưng tốt xấu gì cũng mặc áo bông.
Nàng gặp ai cũng nở nụ cười mỉm, trò chuyện vài câu, dáng vẻ quá đàng hoàng, tư thái quá tự nhiên, khiến người ta bỏ qua y phục của nàng, càng không đoán ra thân phận của nàng.
Thậm chí nàng còn men theo mùi hương, lẻn vào tửu lâu nghe người ta kể chuyện.
Chuyện kể về Thanh Hoa Đại Đế của Thanh Hoa Thần giáo hiển linh, ngăn chặn dịch bệnh bùng phát ở thành Hà Đô, ban thần dược, cứu sống hàng vạn người.
Người kể chuyện nói năng hoa mỹ, rằng lúc ấy ánh mặt trời như cầu vồng, pháp tướng Thanh Hoa Đại Đế hiện ra giữa không trung, vai mang nhật nguyệt song luân, vẻ mặt thương xót phái thị giả xuống trần, cứu khổ ban thuốc.
Còn ngầm ám chỉ nguồn gốc dịch bệnh này đến từ Phật tông ở thành Hà Đô.
Người kể chuyện nói rằng các nhà sư ai nấy đều béo tốt phì nộn, trong bụng đầy mỡ máu của dân chúng, dùng yêu pháp cướp đoạt sinh cơ của dân chúng thành Hà Đô, còn nói cháo của Phật tông có chứa độc dịch.
Bích Đào nghe mà thờ ơ, chỉ nghĩ cách kiếm chút đồ ăn.
Đúng lúc bên cạnh có một ông lão răng rụng gần hết, đồ ăn trên bàn hầu như không động tới.
Chắc hẳn đây là một giáo đồ trung thành của Thanh Hoa giáo, nghe kể chuyện mà vẻ mặt say mê, rung đùi đắc ý.
Thấy Bích Đào đưa tay lấy đồ ăn trên bàn, ông lão không ngăn cản, còn rót cho nàng một chén trà.
Ông lão khuyên nàng nên đi theo Thanh Hoa Đại Đế, nói Thanh Hoa Đại Đế có thể giải mọi khổ nạn nhân gian, còn có thể độ người thăng thiên làm tiên.
Bích Đào hỏi: “Vậy sao ông không nhập giáo?”
Ông lão nói mình già quá, chân cẳng yếu, người ta không nhận, nếu không ông lão nhất định sẽ theo giáo chúng truyền giáo cứu khổ.
Hóa ra muốn theo Thanh Hoa Đại Đế, ngưỡng cửa lại cao, người già yếu bệnh tật không được gia nhập.
[Mà điểm tâm ngon thật!]
Lời ông lão nói nàng chẳng nghe lọt câu nào, nhưng đồ ăn thì vừa ăn vừa lấy.
Ra khỏi tửu lâu, Bích Đào cũng hiểu sơ bộ về giáo phái Thanh Hoa Đại Đế này.
Đây là một tà giáo.
Dù thuyết thư tiên sinh kể rất sinh động, người trong đại sảnh lắng nghe đầy phấn khích, nhưng kẻ buôn người nói đưa nàng đi làm “Thiên Nữ”, ăn sung mặc sướng, chắc chắn là nói láo.
Nàng nhét điểm tâm vào túi, ra cửa ăn hai ba miếng là hết sạch.
Bụng vẫn đói.
Địa Sát Quỷ Vương vì một con thỏ béo để lại mười lăm ngày mà cảm động rơi lệ, không phải vì dễ xúc động, mà vì Bích Đào thực sự đang tuổi ăn tuổi lớn.
Không khác gì một cái động không đáy.
Không phải Bạch Đọa qua loa với Bích Đào, ngày ngày chỉ cho nàng ăn bánh ngũ cốc, muốn nàng suy dinh dưỡng mà ch‧ết.
Mà vì Quỷ Vương đã ch‧ết quá lâu, chẳng có tích lũy ở nhân gian.
Những nhân viên công vụ Minh giới như họ, ở nhân gian cũng phải kiếm tiền một cách chân chính, không được dùng pháp lực cá nhân quấy nhiễu trật tự nhân gian.
Thời loạn thế, lưu dân vô số, tiền ở nhân gian đâu dễ kiếm?
Bạch Đọa chỉ có thể hoàn thành rất nhiều công vụ ở Minh giới, hóa thân ở nhân gian, lại còn không được xuất hiện vào ban ngày.
Dựng một cái sạp, làm vài việc tiêu tai giải ách, kiếm ít tiền đồng mua bánh ngũ cốc.
Còn vì không biết cách nói chuyện của giang hồ thuật sĩ, chỉ ăn ngay nói thật, thường xuyên vạch trần việc ác của người ta, bị người ta tức giận đập sạp không ít lần.
Ngày thường một bữa của Bích Đào là ăn cả đống bánh.
Nói thật, về sau Bạch Đọa không thể nuôi nổi nàng, nếu không có Trọc Hiền giúp đỡ, Bạch Đọa chắc chắn sẽ phá kỷ lục về nhịn ăn trên Cửu Thiên.
Vì hắn ăn nhiều một miếng, nữ nhi sẽ ăn ít đi một miếng.
Nhưng giờ Bạch Đọa chỉ hối hận, vô cùng hối hận.
Sao lúc đó hắn không cố gắng kiếm tiền, để nữ nhi được sống tốt hơn?
Nếu lúc đó hắn kiếm tiền tử tế, cho nữ nhi ăn no mặc ấm, giờ nữ nhi ngoan của hắn cũng không đến nỗi thoát khỏi tay bọn ác nhân, nhưng chưa chạy được mấy bước, đã dính chặt bên sạp bán hoành thánh.
Bích Đào đang ăn hoành thánh.
Món này nàng thấy nhiều lần ở chợ huyện, nhưng chưa từng được nếm thử.
[Thịt và bột có thể nấu thành thế này sao? Ngon tuyệt!]
Bích Đào ăn xong hai bát, lại gọi chủ sạp thêm năm bát nữa.
“Trọc Hiền, ta thật sự hối hận.” Bạch Đọa nhắm mắt, dù mặt không biểu cảm, nhưng giọng đầy vẻ đau đớn.
Trọc Hiền cũng cảm thấy có gì đó nghẹn ứ ở cổ.
Hai người đi theo Bích Đào cả quãng đường, chỉ muốn xem khi nào nàng mới thoát hiểm.
Thậm chí họ không tiếc đổi công vụ với các Địa Sát Quỷ Vương khác, bắt thêm nhiều ác quỷ hơn mới có cơ hội theo Bích Đào đến trấn Tứ Động.
Nhưng vì hôm đó hai người khiến ba người nhà họ Lý ở thôn Thạch Cát bị dọa thành kẻ ngốc, dù là dẫn hồn những hài tử bị họ hại đến trả thù, tính là nhân quả luân hồi, không phạm quy.
Nhưng vì hành vi lách luật của họ, Minh giới ra quy định mới, Địa Sát Quỷ Vương không được lấy việc công làm việc riêng, can thiệp vào bất kỳ việc gì liên quan đến thí sinh.
Nếu không sẽ nghiêm trị không tha.
Thế nên hai Địa Sát Quỷ Vương mang đầy tình thương của phụ thân chỉ có thể lặng lẽ đi theo Bích Đào, hoàn toàn không thể làm gì liên quan đến nàng, cũng không được ám chỉ gì thêm.
Họ đau lòng nhìn Bích Đào ăn ngấu nghiến, trong lòng sốt ruột thúc giục: [Mau đi đi nữ nhi ngoan!]
[Aaaa! Mau chạy mau chạy đi, bọn chúng sắp đuổi tới rồi!]
Bọn người kia thực ra đã chạy qua chạy lại trên phố mấy vòng.
Nhưng vì Bích Đào ngồi ngay sau nồi lớn. Nồi nấu hoành thánh bốc hơi nóng, hôm nay trời quang không có gió, hơi nóng đã che khuất dáng người nàng.
Bọn họ chạy qua chạy lại mấy lần mà không phát hiện ra nàng.
Cũng không trách họ không thấy Bích Đào, vì ai mà ngờ được chứ? Một cô nương bị bán, không chạy trốn vào ngóc ngách, không cầu cứu, lại ngang nhiên ngồi ở sạp hoành thánh ăn hoành thánh.
Hết bát này đến bát khác.
Mà tiền thì chẳng có.
Nàng có bệnh à?
Bích Đào vừa ăn vừa nhìn bọn họ chạy qua chạy lại, nghĩ thầm: [Mấy người này chân cẳng nhanh thật. Hèn gì có thể trở thành giáo đồ của Thanh Hoa Đại Đế. Nhưng mắt không được tốt cho lắm.]
Bích Đào ăn cả tám bát hoành thánh lớn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy no nê.
Bụng đầy ắp, ấm nóng, thật thoải mái.
Lúc này nàng đứng dậy khỏi bàn, mỉm cười với chủ sạp hoành thánh đã hơi cảnh giác.
Rồi nàng giơ tay gọi đám người không biết lần thứ bao nhiêu chạy qua trước mặt mình: “Này! Mấy vị ca ca, ta ở đây này!”
Hai vị Quỷ Vương đứng ở nơi không ai nhìn thấy tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Bình Luận

0 Thảo luận