Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 8: Biển mây rực rỡ

Ngày cập nhật : 2025-09-30 21:07:38
Bích Đào khiến Băng Luân Chân Tiên tức đến mức suýt gào lên. Mấy người đang ẩn thân trong khu rừng rậm tất nhiên không thể tiếp tục đứng nhìn.
“Ta đã quan sát tiểu tiên này từ lâu, quả thực có vài phần bản lĩnh. Nàng ta có giao thiệp với nhiều cung điện Cửu Thiên, lại rất khôn khéo, tính tình có phần giống với Quảng Hàn. Băng Luân không phải đối thủ của nàng ta.” Vân Xuyên Chân Tiên, người duy nhất trong nhóm từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt bình thản, lên tiếng. Nét mặt của hắn tĩnh lặng như núi sông, tuy luôn nở nụ cười nhưng ánh mắt chẳng chút gợn sóng.
Hắn là truyền nhân của Chân Vũ Linh Ứng Cổ Thánh Chân Quân thuộc Binh Bộ, trông như một quân tử thanh tao, nhưng thực chất là một võ thần mạnh mẽ có thể dời non lấp biển. Hắn vốn ít nói, sự hiện diện mờ nhạt, đến mức bị nhìn thấy lúc tắm bên bờ biển Vô Cực cũng chẳng lên tiếng. Hôm nay hắn lại hiếm hoi mở miệng, giũ quạt xếp, nhìn về phía Bích Đào, người đang khiến Băng Luân tức đến giậm chân.
“Miệng lưỡi sắc bén, bát diện linh lung, cũng không phải là không thể thu nhận vào cung để bồi dưỡng.”
“Ngươi muốn thu nhận nàng ta?” Quảng Hàn Thần Tiên quay đầu, có chút ngạc nhiên nhìn Vân Xuyên Chân Tiên.
Vân Xuyên luôn tỏ ra ôn hòa, quanh thân như bao phủ một lớp sương mù mỏng manh tựa nước xuân. Sau làn khói mây trong mắt hắn là sự lạnh lùng tĩnh mịch của hồ sâu núi vắng. Trong cung của hắn, thị tướng ít ỏi, tiên nga thưa thớt, đều là những người được Chân Vũ Linh Ứng Cổ Thánh Chân Quân để lại khi ngài lên Thượng Thanh Thiên. Hiếm thấy hắn lại để mắt đến một tiểu Linh Tiên như thế.
Vân Xuyên Chân Tiên lại lắc đầu, khóe môi chỉ khẽ nhếch. Hắn có vẻ ngoài văn tú đoan chính, chỉ một chút cảm xúc lộ ra cũng như vẽ rồng điểm mắt.
“Chưa chắc nàng ta đã thèm để ý đâu.”
Bị Băng Luân oan uổng chèn ép hàng chục năm, bị giam vào Linh Ngữ Cung hàng trăm lần, không chỉ kết giao thân thiết với đám cai ngục ở đó, mà còn nhẫn nhịn đến hôm nay, cấu kết với U Thiên để gây khó dễ, buộc các tiên vị cấp cao phải cúi đầu cầu hòa. Một người như thế, há lại cam chịu làm vật trong ao dưới trướng người khác?
Quảng Hàn Thần Tiên thấy Vân Xuyên lại bắt đầu ra vẻ cao thâm đánh đố, bèn trợn mắt khinh thường. Gã không ưa gì Vân Xuyên, người còn nghiêm túc hơn cả Minh Quang, ỷ vào vẻ ngoài nhã nhặn mà ngày nào cũng giả làm tiểu bạch liên. Nếu không phải đánh không lại, gã đã sớm hẹn Vân Xuyên đấu riêng rồi.
“Thôi được, nếu nàng ta giống tính ta, để ta đi nói chuyện vậy.” Quảng Hàn Thần Tiên vuốt mái tóc dài trên vai, phong lưu phóng khoáng hất một cái, định hiện thân. Nhưng Minh Quang Thiên Tiên đứng trước gã đã biến mất khỏi vị trí.
Chớp mắt sau, Minh Quang Thiên Tiên xuất hiện bên cạnh Bích Đào. Chàng giơ tay chặn luồng hoả bạc linh bạo liệt mà Băng Luân, trong cơn giận dữ, định trút lên người Bích Đào.
Một tiếng rung nhẹ vang lên, hai luồng tiên linh va chạm, hóa thành phong linh như mưa bụi giữa không trung, dịu dàng chảy trôi, cuốn theo mái tóc đen như mực của Bích Đào, khiến y phục nàng tung bay phấp phới.
“Minh Quang! Ả…”
“Lui xuống.” Minh Quang không để Băng Luân nói tiếp, rõ ràng nếu nói thêm, mọi chuyện sẽ chỉ càng tệ hơn.
Chàng vốn không muốn trốn tránh. Tuy chàng có thể tranh luận công vụ với các tiên vị cấp cao, nhưng lại không biết làm sao đối mặt với tiểu tiên luôn khiến chàng luống cuống này.
Một câu của Minh Quang khiến cơn giận và bất mãn của Băng Luân bị đè nén ngay lập tức.
Khi Minh Quang Thiên Tiên xuất hiện, những người khác cũng lần lượt hiện thân.
Quảng Hàn Thần Tiên định nói vài lời mềm mỏng mà mình am hiểu để hòa giải, phất tay áo, hương thơm thoảng qua, nở nụ cười ái muội với Bích Đào. Gã có vẻ ngoài diễm lệ, đôi mắt hẹp dài mê hoặc lòng người. Chiêu chưa nói đã cười này thường ngày đối phó với các tiểu tiên nga luôn bách chiến bách thắng.
Nhưng nụ cười của gã nhanh chóng khựng lại, mày nhướng lên, đứng yên tại chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=8]

Vạt áo lộ ra một mảng lớn, lồng ngực phập phồng kèm theo một tiếng “Hử?”
Vì gã phát hiện, tiểu tiên Bích Đào căn bản không thèm nhìn mình.
Từ khi Minh Quang Thiên Tiên xuất hiện, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Bích Đào đã dính chặt lên người chàng dù Minh Quang chẳng có gì “đáng để ngắm” như Quảng Hàn Thần Tiên. Cổ áo buộc chặt quanh cần cổ thon dài, kéo đến tận cằm, nếu không phải che mặt sẽ kỳ quái, có lẽ chàng đã đeo mặt nạ che kín cả gương mặt. Nghiêm túc, cứng nhắc, vô vị, tám chữ này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người chàng.
Vậy mà Bích Đào lại nhìn chàng chăm chú từ trên xuống dưới mà không chán. Nếu ánh mắt có nhiệt độ, chỉ sợ giờ này Minh Quang đã bị luyện hóa.
Quảng Hàn Thần Tiên không nhịn được mà bĩu môi. Gã từng thấy vô số nữ tử si tình, khóc lóc sướt mướt, dính dấp dây dưa, yêu thì dâng hiến tất cả, không yêu nữa vẫn không chịu buông tay, thậm chí lấy cái ch‧ết để uy hiếp. Nhưng gã chưa từng thấy ai trần trụi và lộ liễu như thế này. Rõ ràng thân phận và tu vi thấp kém, nhưng ánh mắt nhìn Minh Quang lại đầy tính xâm lược, như thể đang nhìn vật sở hữu của mình.
Dù là bao nhiêu lần Minh Quang cũng không thể quen với ánh mắt của Bích Đào. Chàng khẽ nghiêng người, sắc mặt lạnh lùng, hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói dứt khoát: “Ngươi muốn gì?”
Vân Xuyên Chân Tiên phía sau khép quạt, gõ nhẹ vào lòng bàn tay. Hỏi thẳng ý đồ đối phương, đối với tiên vị cấp cao hay những quân tử giữ thể diện thì xem như thẳng thắn áp bức, nhưng đối với kẻ giảo hoạt như thế này thì lại rơi vào thế hạ phong.
Băng Luân bị cấm nói, trừng mắt không thốt nổi một lời, sốt ruột nhìn đám người phía sau.
Vân Xuyên dời ánh mắt. Hắn luôn cẩn trọng, không vượt quá phận sự, chẳng có ý làm người phát ngôn cho Minh Quang. Quảng Hàn thì hứng thú xem náo nhiệt, rõ ràng cũng hiểu rõ đạo lý không ở vị trí đó thì không việc gì phải lo lắng. Chỉ có Băng Luân đào tim đào phổi lo cho Minh Quang, sợ vị chí giao hữu hảo không cẩn thận bị kẻ háo sắc chiếm tiện nghi.
Nhưng ngoài Băng Luân Chân Tiên thuộc Lôi Bộ, Vân Xuyên Chân Tiên thuộc Binh Bộ, Quảng Hàn Thần Tiên thuộc Đấu Bộ, còn lại vài người cùng chơi với họ gồm Linh Trạch Thần Tiên của Y Bộ và Bạch Tàng Chân Tiên của Giám Bộ. Một người chỉ biết châm cứu chữa bệnh, là kẻ si mê y thuật, lúc nào cũng kè kè sổ sách y mạch. Còn người kia là giám sinh của Giám Bộ, chuyên lo việc đưa con cái đến nhân gian.
Theo Băng Luân, dẫn họ theo chỉ vì nể mặt tiên tộc sau lưng họ, chứ thật sự hắn thấy họ chẳng ra gì.
Điều này khiến Băng Luân sốt ruột, không nói được, nhưng vẫn cử động được nên dứt khoát lao thẳng về phía Bích Đào.
Minh Quang đã hiện thân tức là muốn tự mình giải quyết. Những thị giả tương lai như họ có thể giúp, nhưng không thể trái ý Minh Quang mà gây rối. Băng Luân luôn không biết đúng mực. Dù cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng tương lai Minh Quang là quân, còn họ là thần, không được phép vượt quyền.
Không khí nhất thời căng thẳng. Cuối cùng, Bích Đào, sau khi nhìn Minh Quang từ đầu đến chân, nở nụ cười rạng rỡ, nhưng không vội trả lời yêu cầu của mình, mà hỏi: “Pháp bào chàng mặc hôm nay là mới may sao?”
Bích Đào nhớ Minh Quang luôn mặc pháp bào tay rộng, đi lại như gió thoảng trăng rằm, uy nghi lộng lẫy. Hôm nay đột nhiên chàng đổi sang võ bào ôm sát người và tay áo bó chặt cánh tay rắn rỏi, đôi bốt da hươu ôm sát bắp chân thon dài, tôn lên vóc dáng thắt đáy lưng ong, cao lớn uy mãnh.
“Thật đẹp mắt!” Bích Đào chân thành cảm thán.
“Khụ…” Quảng Hàn Thần Tiên ho một tiếng, nhìn Minh Quang, người sắc mặt càng thêm băng giá, thậm chí còn nhắm mắt lại. Dù Bích Đào không nói gì quá đáng, cũng chẳng làm gì quá trớn, nhưng có những người chỉ cần mở miệng là khiến cả hiện trường lúng túng.
Quảng Hàn Thần Tiên tự nhận mình phong lưu phóng khoáng, vậy mà cũng phải hổ thẹn không bằng.
Pháp bào của Minh Quang quả thật là mới may. Hơn nữa… là vì bị Bích Đào mấy lần túm tay áo, thậm chí chàng còn tự tay cắt mất một đoạn tay áo. Sau khi trở về Huyền Huy Điện, chàng trằn trọc không ngủ, nửa đêm bật dậy, gọi thị tùng trong cung sửa lại ngay trong đêm.
Tất cả đều được sửa đổi.
Toàn bộ pháp bào tay rộng đều được sửa thành võ bào bó sát, ngoại trừ vạt áo thì không để thừa một chút vải nào, nhằm đảm bảo không ai có thể tùy tiện túm lấy y phục của chàng.
Nhưng chàng không muốn thảo luận chuyện này với tiểu tiên trước mắt. Chàng hít sâu một hơi, lại mở miệng hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Lần này giọng chàng mang thêm chút áp lực. Âm thanh có hiệu quả giúp tinh thần tỉnh táo khiến mọi người xung quanh thoáng chốc định thần lại, không còn chút không khí mập mờ nào.
Bích Đào nhìn gương mặt tuấn tú như tạc từ băng khắc tuyết của chàng, than một tiếng, bất đắc dĩ mà nuông chiều nhìn chàng, từ tốn nói: “Ta thì có thể làm gì chứ?”
Nàng ra vẻ trầm tư, nhưng đôi mắt long lanh như nước mùa thu lại khóa chặt lấy Minh Quang không rời.
“Thế này đi, cảnh sắc hoàng hôn ở biển Vô Cực núi Độ Sóc của Quân Thiên đẹp tuyệt trần, mây biển giao nhau, ráng chiều chảy ngược tựa như rồng uốn lượn bay lên.” Bích Đào đưa tay về phía Minh Quang, mời gọi: “Chàng cùng ta ngắm mây trôi chiều tà, ta sẽ theo ý chàng muốn làm gì cũng được, có được không?”
Đây không phải lần đầu tiên Bích Đào mời Minh Quang ngắm biển mây rực rỡ. Nhưng những lần trước, Minh Quang thậm chí không thèm liếc nhìn nàng, huống chi là đồng ý lời mời của nàng.
Câu nói “theo ý chàng muốn làm gì cũng được” của Bích Đào thực sự mập mờ khó nói, không khí dính nhớp vô hình lại vì lời nàng nói mà lan tỏa.
Quảng Hàn Thần Tiên không thể kiềm chế được Băng Luân Chân Tiên. Lúc này thời gian cấm ngôn của Băng Luân cũng đã hết, gào lên một tiếng: “Minh Quang, đừng tin lời ả! Ả chính là một kẻ không biết xấu hổ, đồi phong bại tục!”
“Ả vừa mới nói muốn biến lời đồn thành sự thật, muốn hôn huynh, sờ huynh, cùng huynh dây dưa trên giường. Nếu huynh đi cùng ả đến biển Vô Cực… ả chắc chắn sẽ ép huynh vào khuôn khổ. Tiên tộc cổ chúng ta quyết không chịu nhục, cùng lắm thì cùng bọn ch‧ó má công đức kia cá ch‧ết lưới rách, ư ư ư…”
Lần này, Quảng Hàn và Vân Xuyên cùng nhau chế ngự Băng Luân. Vân Xuyên đặt một chiếc quạt lên gáy Băng Luân, khiến hắn không ngẩng đầu lên nổi, cũng không động đậy được.
Quảng Hàn dùng bàn tay thon dài che miệng Băng Luân đang gào thét, ra hiệu cho Linh Trạch Thần Tiên, người vẫn luôn im lặng như gà, đâm vài kim khiến hắn ngất đi cho xong.
Bích Đào chẳng thèm để ý đến trò hề của Băng Luân và mấy người kia, chỉ khẽ nghiêng đầu, nhìn Minh Quang Thiên Tiên, chờ phản ứng của chàng.
Giây tiếp theo, kim linh dịu dàng bao phủ lấy thân hình Bích Đào. Nàng cong môi, đôi mắt cũng đong đầy ý cười. Trước khi cùng Minh Quang Thiên Tiên biến mất tại chỗ, nàng còn thè lưỡi trêu chọc Băng Luân Chân Tiên đang điên cuồng giãy giụa.
Lần này không cần châm kim, hắn trực tiếp tức đến ngất xỉu.
Trong nháy mắt, hai người đã đến bờ biển của núi Độ Sóc tại Quân Thiên.
Hoàng hôn đang trải dài nơi chân trời, nhuộm khu vực ven biển thành sắc màu ấm áp.
Bích Đào ngồi xuống cát, sau đó nghiêng người ngửa đầu, trải vạt áo của mình lên bãi cát bên cạnh.
Nàng vỗ vỗ vạt áo, nói: “Lại đây, ngồi đây đi, không bẩn đâu.”
Gương mặt xinh đẹp của nàng ánh lên sắc ấm, lông tơ dường như cũng nhảy múa trong hoàng hôn, lộ rõ niềm vui và sự thoải mái.
Minh Quang đến đây với nàng để giải quyết vấn đề, nên cũng không đến mức quá câu nệ.
Chàng là Thiên Tiên, lẽ nào lại sợ một Linh Tiên, nếu vậy chẳng phải là trò cười sao?
Nhưng chàng không ngồi lên vạt áo của Bích Đào, mà chọn một chỗ trên cát cách nàng một khoảng.
Vai lưng thẳng tắp như thanh thép, giữ tư thế ngồi thiền, đối diện với mặt trời vàng rực đang dần lặn xuống, chàng khẽ cụp mắt.
Bích Đào thầm tặc lưỡi, biết ngay chàng thà chịu bẩn cũng không ngồi lên váy mình. Nhưng thấy chàng đã ngồi xuống, khóe miệng nàng cũng cong lên.
[Thật ngoan!]
Bích Đào không vội nói gì, mà nheo mắt nghiêm túc ngắm nhìn nơi trời biển giao nhau ở xa xa. Gió chiều tà lay động mái tóc dài của nàng, trên ngương mặt treo nụ cười, tận hưởng khoảnh khắc yên bình tươi đẹp này.
Ngược lại, Minh Quang chờ nàng lên tiếng, cảnh giác với từng cử chỉ của nàng. Thấy nàng thực sự ngắm hoàng hôn, chàng cũng có chút ngẩn ngơ.
Minh Quang đã sớm biết nơi này rất yên tĩnh.
Về việc tại sao chàng biết, chàng cũng chẳng muốn nhớ lại.
Có lẽ Bích Đào có một thứ ma lực kỳ diệu, có thể dễ dàng kéo bất kỳ ai vào nhịp điệu của nàng. Minh Quang vốn không phải người tính tình nóng nảy bốc đồng, chàng thuận theo ánh mắt của Bích Đào nhìn ra xa, dần dần, thực sự đắm chìm vào khung cảnh hoàng hôn rực rỡ tráng lệ này.
Quả thực đã lâu chàng không được thư thái cảm nhận chuyển đổi sớm tối như thế.
Tuy nhiên, chưa kịp hoàn toàn thả lỏng, đột nhiên chàng nghe thấy tiếng cát sột soạt.
Chàng nghiêng đầu, đồng tử màu vàng nhạt co lại. Không biết từ lúc nào, Bích Đào đã lặng lẽ nghiêng về phía chàng, nằm sấp trên mặt cát bên cạnh, khuỷu tay chống cằm, từ dưới ngước lên nhìn chàng mỉm cười.
Theo bản năng, chàng muốn đứng dậy tránh xa vì khoảng cách này đã vượt quá phạm vi giao tiếp bình thường. Nhưng Bích Đào lập tức đưa tay, nắm lấy cánh tay mà nàng đã mơ ước bấy lâu. Lạnh lẽo, cứng rắn, nghiêm túc cố chấp, nhưng lại hoa mỹ cao quý, tinh xảo tuyệt luân, đúng như con người Minh Quang.
Minh Quang nhíu mày, trong khoảnh khắc này lại nghĩ: [Sửa tay áo cũng không xong, chẳng lẽ phải chặt tay đi sao?]
Chưa kịp giãy ra, Bích Đào đã vượt qua giới hạn chịu đựng của chàng mà buông tay.
Nàng chống khuỷu tay trở lại trên cát, nâng gương mặt như hoa, giống như một yêu cơ, mở miệng dụ dỗ: “Ta chịu bao oan khuất, danh tiếng hủy hoại, Cửu Thiên đều coi ta là kẻ lẳng lơ. Giờ ta cũng chẳng cầu gì khác, chàng chọn một tin đồn để biến thành sự thật đi. Ta sẽ cam tâm tình nguyện làm con cờ, lưỡi dao cho chàng, mặc chàng thao túng. Chàng thấy thế nào?”
Giọng nàng mập mờ đến cực điểm, nhẹ nhàng cất tiếng: “Miệng ta rất kín, chàng có thể thử xem.”
“Ý ta là… chàng có thể bày trận trước. Ta đảm bảo hôm nay, tại nơi này, giữa chàng và ta dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có người thứ ba biết, được không?”

Bình Luận

0 Thảo luận