Lần đầu tiên là do chưa kịp phản ứng. Giờ lại bị túm áo lần nữa, cuối cùng Minh Quang cũng hơi tức giận.
Thậm chí chàng không hiểu nổi tại sao lại có tiểu tiên không biết sống ch‧ết, dám quấn lấy một tiên vị cao hơn mình mấy bậc như thế.
Chàng đột nhiên vung tay, tiên linh hệ kim hóa thành lưỡi dao gió sắc bén lao về phía Bích Đào. Bích Đào vội vận hành pháp trận di dời tiên linh, tuy không thể chống lại, nhưng ít nhất cũng giữ được mạng.
Cơ hội hôm nay rất hiếm có, chỉ cần chưa bị Kim Linh Nhận của Minh Quang chém đến mức mất hết sức kháng cự, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, luồng kim linh hung hãn lao tới không chém Bích Đào đến đầu rơi máu chảy, mà đột nhiên dừng lại trước mặt nàng, hóa thành “kim long” vẫy đuôi, cắt đứt ống tay áo mà Bích Đào đang túm lấy.
Nửa ống tay áo to rộng của tiên bào rơi xuống đất giữa hai người nhẹ nhàng như chiếc lá rụng.
Ngực Minh Quang phập phồng, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế băng giá.
Bích Đào bị chấn động bởi kim linh mà buông tay, nhìn xuống đất, chân mày khẽ giật.
[Giỏi lắm, để thoát khỏi mình mà trực tiếp cắt đứt tay áo?]
Quả thật là một cơn giận bộc phát… mà chỉ giận được đúng một thoáng.
Bích Đào còn tưởng chàng sẽ chém mình.
Chàng dễ bị bắt nạt thế này, Tiên Đế có biết không?
Đám thị giả đi theo chàng có biết không?
Nếu là người có chút liêm sỉ, lúc này chắc chắn sẽ mang ơn đội nghĩa vì Minh Quang đã nương tay, sau này ắt sẽ kính ngưỡng chàng như núi cao, tôn sùng như thần thánh.
Nhưng từ trước đến nay, Bích Đào chẳng biết liêm sỉ là gì. Để đạt được mục đích, nàng luôn không từ thủ đoạn.
Minh Quang như vậy, sao nàng có thể kiềm lòng… mà không được đà lấn tới chứ!
Thế nên, dù không túm được tay áo Minh Quang, nàng vẫn bất chấp sống ch‧ết, bắt đầu kết ấn ngay trước mặt chàng. Tiên linh màu xanh nhạt dịu dàng bao phủ cả cầu Thủy Xuân, chặn đường Minh Quang.
Đây quả là hình tượng hoá của câu nói “kiến càng lay cây”.
Trước đó nàng còn có chút kiêng dè, nghĩ rằng lỡ chọc giận Minh Quang, giữ được nửa cái mạng đã là kết cục tốt nhất.
Giờ thì nàng hoàn toàn đem mạng nhỏ của mình ra đánh cược, cược rằng Minh Quang sẽ không thật sự ra tay bóp ch‧ết mình.
Quả nhiên, thấy nàng còn dám chặn đường, ánh mắt Minh Quang càng thêm thâm trầm u ám.
Tiên linh vốn luôn thu liễm quanh người chàng giận dữ bộc phát, vô hình nghiền ép xung quanh, khiến lan can trên cầu Thủy Xuân xuất hiện những vết nứt nhỏ. Dòng nước chảy dưới cầu không chịu nổi linh uy mà lập tức sôi trào.
Chiêm Khôi vừa tỉnh lại, chỉ dám thò mặt lên mặt nước để rình xem Bích Đào làm chuyện đại nghịch bất đạo, lại không may suýt bị “luộc chín”.
Nàng ấy lặng lẽ hóa thành cá nhảy lên bờ, mắt cá đảo liên hồi với tần suất vô cùng gấp gáp, có lẽ đang khuyên Bích Đào biết dừng lại đúng lúc.
Bích Đào cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Tiên linh nghiền qua, tiên bào của nàng suýt nữa hóa thành tro bụi ngay tại chỗ.
May mà đây là cung phục mượn từ cung điện gần đó, nhờ có tiên lực của chủ nhân cung điện gia trì, nên mới giữ được nguyên vẹn.
Nhưng ngoài ra, mọi phụ kiện khác đều bị đánh tan thành tro bụi. Tóc dài mất dây buộc mà buông xõa, tung bay dưới tiên linh cuồng loạn, khiến nàng trông như một mụ điên mới ra lò.
Dưới áp lực như núi lở, nàng quỳ một gối xuống đất. Trong chớp mắt, thất khiếu bắt đầu chảy máu hoặc sung huyết.
Nhưng nàng không những không thu hồi tiên linh chặn đường, mà còn mạnh mẽ rút cạn kinh mạch, gia cố thêm một lần nữa.
“Tránh ra.”
Cuối cùng Minh Quang bị ép phải mở miệng, giọng nói nặng tựa ngàn cân, như chuông lớn chụp xuống.
Lưng Bích Đào lại cong thêm chút nữa, máu từ khóe miệng và tai chảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=5]
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp giờ đỏ ngầu như bị đâm hai nhát dao.
Nhưng nàng vẫn không nhường đường.
Thậm chí nàng còn cong môi, nuốt ngụm máu tươi trong miệng xuống, lau máu mũi, giọng nói vẫn bình thản như thường: “Đừng giận mà, chỉ đùa với chàng thôi…”
Dưới áp lực nặng nề, nàng run rẩy lấy danh sách từ trong ngực ra.
Rồi run rẩy đưa cho Minh Quang.
“Đây, trả lại danh sách cho chàng.”
Tiên linh tàn sát bừa bãi như gió ngừng thổi, áp lực cũng đột nhiên giảm bớt.
Bích Đào được thả lỏng, không cần gắng gượng chống đỡ nữa, lập tức quỳ sụp xuống đất, hai tay chống trên mặt đất, thê thảm không thôi.
Minh Quang lạnh lùng nhìn nàng, lông mày nhíu chặt hơn, không hiểu đến cùng nàng muốn làm gì.
Minh Quang không hiểu lời yêu thương mà nàng nói, cũng không thèm để ý, chỉ cảm thấy thật hoang đường.
Bích Đào thở hổn hển, chống lan can đứng dậy, tiện thể nhặt luôn nửa ống tay áo trên đất.
Sau đó nàng dựa vào lan can, một tay cầm danh sách, tay kia dùng mảnh tay áo bị cắt đứt lau máu chảy từ thất khiếu.
“À, cái này bị ta chạm vào rồi. Chàng đã không cần nữa, ta dùng một chút, chàng không phiền chứ?”
Nàng vừa lau vừa khẽ mỉm cười, hơi thở rối loạn, ngực phập phồng, nhưng đôi mắt đỏ ngầu vẫn luôn nhìn Minh Quang chằm chằm.
Nàng cũng không vứt mảnh tay áo dính máu mà từ tốn nhét vào vạt áo, đặt gần tim, còn vỗ nhẹ hai cái.
Vỗ đến mức mu bàn tay không còn tay áo che phủ của Minh Quang lại nổi gân xanh.
Chàng vội giấu tay ra sau lưng.
Bích Đào cười rạng rỡ, vung vẩy danh sách trong tay với chàng.
“Phiền Thiên Tiên lại đây mà lấy. Tiên linh của Thiên Tiên mạnh mẽ, thiên phú kết tội phạt ác càng khiến xương cốt gãy nát, ta không đi nổi nữa rồi.”
Lời này nghe qua chẳng có gì sai, lời tâng bốc nịnh nọt cũng chẳng hiếm lạ. Nhưng vì giọng điệu chậm rãi, cách nhả chữ mập mờ, hai từ “Thiên Tiên” như muốn buộc nơ trên đầu lưỡi nàng, nghe cứ như đang trêu chọc.
Sau khi Minh Quang bùng nổ linh uy, tiếng động bên này đã thu hút không ít người lặng lẽ đến xem. Những người vây xem đều là tiên nhân, không cần đến gần cũng có thể thấy rõ mọi thứ trên cầu Thủy Xuân.
Mọi người không khỏi líu lưỡi, tiểu Linh Tiên này đúng là không cần mạng nữa sao?
Đã thương tích đầy mình, vậy mà còn dám trêu chọc Minh Quang Thiên Tiên.
Với ý chí này, làm gì mà chẳng thành công? Sao cứ nhất quyết tìm chết, giở trò lưu manh với một vị Thiên Tiên chứ!
Minh Quang cũng cảm thấy lời của Bích Đào vang lên bên tai như côn trùng vo ve, ngứa ngáy khó chịu. Đáng tiếc tuy chàng có thiên phú kinh người, tiên linh mạnh mẽ, nhưng lại chưa khai mở tình khiếu, càng chưa từng gặp ai dám trêu chọc chàng một cách trắng trợn như vậy.
Chàng hoàn toàn không có kinh nghiệm, không tìm ra được lỗi lầm gì của tiểu tiên này.
“Lại đây nào!” Bích Đào lại gọi chàng.
Nàng dựa vào lan can, trông không giống người kiệt sức đang cố chống đỡ, mà giống như hoa khôi đang tựa cửa mời khách.
Số người lén quan sát ngày càng đông, tiếng xì xào bàn tán khiến Minh Quang thấy phiền nhiễu.
Chàng không muốn dây dưa thêm, bước tới chỗ Bích Đào dựa lan can, định lấy lại danh sách và nhanh chóng rời đi.
Chàng bước đến, Bích Đào cũng “thành thật” đưa danh sách cho chàng.
Nhưng không ngờ, “kẻ háo sắc” đi đường phải vịn tường, thở ra còn kèm tia máu, lại vẫn còn can đảm và sức lực, bất ngờ túm lấy cổ tay chàng khi chàng nhận danh sách.
Lần này nàng nắm chặt vào xương cổ tay chàng, vì tay áo đã bị chính chàng cắt đứt.
“Ngươi!” Minh Quang không thể tin nổi nhìn Bích Đào.
Bích Đào nhân lúc chàng giật tay, mượn lực bước hai bước về phía chàng, nghiêng người ngẩng đầu, suýt nữa nhào vào lòng chàng.
“Ui…”
“Ái chà!”
Tiếng hít khí và cảm thán xung quanh vang lên chẳng hề che giấu.
Không thể bỏ lỡ cảnh lao vào lòng người xuất sắc tuyệt luân thế này được!
Minh Quang lùi lại vài bước, Bích Đào cũng theo lực của chàng mà tiến lên vài bước.
Chàng không tiện bùng nổ tiên linh lần nữa, ở khoảng cách này nếu chàng ra tay, chắc chắn nàng sẽ ch‧ết.
Minh Quang luôn nghiêm chỉnh tuân thủ quy tắc, là hình mẫu tiên quân trẻ tuổi của tiên tộc cổ, tuyệt đối không có thói quen ỷ vào thân phận và năng lực mà gi‧ết người vô tội.
Dù Bích Đào nhiều lần mạo phạm, chàng cũng không hề có ý gi‧ết nàng.
Nhất thời kiêng dè, lại bị Bích Đào nắm chắc.
Cánh tay chàng thon dài, rắn chắc, gân mạch nổi rõ.
Ngón tay mảnh khảnh của Bích Đào bám vào đó, không đủ để ôm trọn cánh tay. Thậm chí đầu ngón tay còn không vòng qua được xương cổ tay chàng, nhưng lại khiến gân xanh của chàng nổi lên, cơ bắp căng cứng.
Minh Quang nhíu mày cúi nhìn, đối diện với đôi mắt đào hoa mang ý cười của Bích Đào từ dưới nhìn lên, thoáng chốc ngây người, nhất thời quên mất phải giãy ra.
Bởi vừa rồi gắng sức chống đỡ linh uy của Thiên Tiên, thất khiếu của Bích Đào đều rỉ máu ở các mức độ khác nhau. Lúc này, máu ở những nơi khác đã được lau sạch, chỉ riêng đôi mắt vẫn đỏ ngầu vì sung huyết, không đến mức tràn máu ra ngoài nhưng lại như chan chứa huyết lệ, trông càng thêm thê thảm.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp giờ lại mang màu đỏ tươi như thú dữ, đầy tính xâm lược.
Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, Minh Quang có ảo giác như bị dã thú để ý.
Giống như sự tham lam, cướp đoạt và dục vọng của thú dữ, khiến sống lưng chàng lạnh toát một cách vô thức.
Lúc này Bích Đào lại mở miệng, vẫn không nhanh không chậm, dịu dàng thì thầm: “Minh Quang Thiên Tiên, ta thích chàng đã lâu, trằn trọc không ngủ, ngày nhớ đêm mong, đến cùng chàng muốn thế nào mới chịu ở bên ta?”
“Ôi ôi ôi…” Tiếng cảm thán xung quanh gần như hóa thành tiếng hét.
Dù sao không phải ai cũng dám thẳng thừng tỏ tình trước mặt một vị có tiên giai cao, còn ép buộc đòi cho một kết quả.
Đó là nhi tử của Tiên Đế đấy!
Minh Quang rất muốn nói: [Ngươi và ta, tuyệt đối không thể!]
Đây là chuyện hiển nhiên. Tiên tộc cổ sinh ra vì chúng sinh thiên hạ, dù có sinh nở cũng là để tạo ra tiên linh hậu đại mạnh mẽ, tiếp tục lập mệnh cho chúng sinh.
Tư dục là có tội, tư tình đáng bị trừng phạt. Chàng là nhi tử của Tiên Đế, dù tương lai có thê tử, cũng sẽ do phụ mẫu dốc lòng chọn lựa. Đó sẽ là hậu nhân của tiên tộc cổ nhằm sinh ra những truyền nhân xuất sắc.
Giữa họ, tuyệt đối không thể.
Nhưng bị đôi mắt như thú dữ cố chấp nhìn chằm chằm, nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng không cần mạng để giữ chàng lại của tiểu tiên này, chàng biết nếu nói vậy, e rằng nàng vẫn sẽ dây dưa không dứt.
Minh Quang nóng lòng thoát thân, Bích Đào lại tha thiết thúc giục: “Hử?”
Trong lúc cấp bách, Minh Quang nói ra một điều kiện nghe còn xa vời hơn cả “tuyệt đối không thể”.
“… Đợi đến khi ngươi trở thành Huyền Tiên rồi tính.”
Lời nói nặng tựa cửu đỉnh, vang vọng khí phách.
“Ồ…” Những người vây xem nghe điều kiện này, lại xuýt xoa một hồi.
Ai ngờ Bích Đào suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu nói: “… Được thôi.”
Đám người vây xem đã chẳng kiêng dè mà lộ diện, nghe nàng đồng ý, nhất thời câm nín bật cười.
Tiên Đô có hàng chục vạn tiên vị, nhưng Huyền Tiên thì không đến trăm người.
Nàng, một tiểu tiên linh hoang dã ngưng tụ từ giọt sương trên cây đào, muốn trở thành Huyền Tiên chẳng khác gì người si nói mộng.
Đến cùng nàng tự phụ ngông cuồng đến mức nào, không biết trời cao đất dày ra sao, mới nghĩ rằng với thân phận tiên linh hoang dã, nàng có thể thăng cấp lên Huyền Tiên, ôm được “mỹ nhân” về nhà?
Nhưng người ngoài nghĩ gì, khinh thường ra sao, Bích Đào chẳng bao giờ để tâm.
Hỏi được kết quả, nàng thực sự buông cổ tay Minh Quang Thiên Tiên.
Nhường đường, để chàng rời đi.
Minh Quang như trút được gánh nặng, vội vàng giật lấy danh sách, sải bước qua đầu cầu, hóa thành kim linh lao thẳng về tiên cung ở Quân Thiên.
Minh Quang Thiên Tiên “khó dây vào” vừa đi, đám đông vây xem bắt đầu sôi nổi bàn tán.
Có người quen biết Bích Đào thì chạy thẳng đến chỗ nàng, vừa chạy vừa hét: “Bích Đào, cố một chút!”
Bích Đào không cố nổi nữa rồi.
Nàng ngã thẳng xuống cầu Thủy Xuân.
Minh Quang Thiên Tiên rời đi, áp lực tiên linh biến mất. Chiêm Khôi dưới cầu luôn rình rập thời cơ, lúc này lập tức nhảy lên cầu Thủy Xuân.
Nàng ấy ôm chặt Bích Đào, suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất.
May mà không để Bích Đào biến thành bánh nướng tiên tử.
Vừa ôm được người, Chiêm Khôi đã gào lên: “Trời ơi, Tiên Đô có hàng chục vạn tiên vị, người này không được thì đổi người khác! Tỷ… tỷ… chỉ giở trò lưu manh thôi, sao phải liều mạng thế chứ!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận