Thanh Liêu quốc, huyện Dương Giang, thôn Thạch Cát, phía đông, tại một ngôi miếu hoang.
Ngày 29 tháng Giêng, gió lạnh cuốn theo bọt tuyết, chôn vùi phần lớn ngôi làng dưới một màu trắng xóa mênh mông.
“Bà ơi, cháu săn được một con thỏ rừng, tối nay chúng ta ăn thỏ béo mũm mĩm nhé! Còn một nửa để dành ăn Tết nữa!”
Giọng nói trong trẻo vang lên từ ngoài cửa, đôi giày bó kêu lạo xạo trên mặt tuyết đóng băng, mang theo niềm vui sôi nổi đặc trưng của thiếu nữ.
Bích Đào xách một con thỏ mũm mĩm đã ch‧ết đông cứng từ lâu, xông vào ngôi miếu hoang bốn bề lộng gió.
Đây là nhà của nàng.
Là ngôi nhà chung của nàng và lão bà bà.
Nhưng đống lửa thường ngày vẫn cháy rực giờ đây không biết đã bị gió lạnh từ bốn góc miếu thổi tắt từ khi nào. Cùng với đó, sinh cơ của người đang quấn mảnh da thú vụn để chống lạnh cũng bị dập tắt theo.
Bích Đào đứng ở cửa, nhìn thấy người gầy gò như bộ xương khô, ngồi đó, cổ già nua trong lớp da thú rũ xuống một cách bất thường. Mái tóc hoa râm được chải gọn gàng, không làm che khuất vẻ an nhiên trên khuôn mặt bà.
Không cần đến gần kiểm tra, nàng biết người kia chắc chắn đã giống như con thỏ trong tay mình, cứng đờ từ lâu.
Chắc chắn cũng lạnh như một tảng băng.
Hóa ra, người sắp đến ngày tận số thật sự biết trước cái ch‧ết của mình. Sáng sớm nay, bất chấp tuyết lớn phong tỏa núi rừng, lão bà bà nhất quyết sai Bích Đào vào sâu trong núi để kiểm tra một cái bẫy mà nàng đã đặt từ hai tháng trước, còn nói chắc chắn sẽ săn được món ăn cho Tết.
Cánh cửa gỗ cũ nát không khép chặt bị gió lạnh thổi va mạnh vào tường.
Tiếng động ấy mang theo cái lạnh thấu xương, như một gậy đánh vào đầu, khiến nàng giật mình tỉnh táo.
Nhưng Bích Đào chỉ đứng đó, để mặc gió lạnh xâm nhập, hồi lâu không động đậy.
Từ khi có ký ức, nàng đã sống nương tựa vào lão bà bà.
Nàng là nữ nhi của một gia đình họ Lý ở đầu thôn phía tây. Nhưng vì là nữ nhi, không thể nối dõi tông đường mà còn thêm một miệng ăn, nên vừa sinh ra đã bị người phụ thân khao khát nhi tử ném vào núi, đến một mảnh vải cũng không được bọc cẩn thận.
Thời buổi này, mạng người như cỏ rác, mạng của nữ nhi còn chẳng bằng cỏ rác.
Dĩ nhiên, những điều này đều là lão bà bà kể cho nàng nghe.
Chính lão bà bà đã tốt bụng nhặt nàng về, nói rằng may mắn thay khi nàng bị vứt bỏ vào tháng tư, thời tiết đã ấm lên, bị phơi ngoài trời lâu như vậy mà vẫn không ch‧ết, còn khóc rất to.
Lúc lão bà bà tìm thấy nàng, nàng đang nằm dưới một cây đào dại đang nở hoa trong núi, cả người phủ đầy cánh hoa đào.
Vì thế, lão bà bà đặt tên nàng là Bích Đào.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cũng chẳng có câu chuyện cảm động lòng người nào. Từ khi bắt đầu có ký ức, lão bà bà đã không hay cười nói, trên mặt đầy những nếp nhăn sâu hoắm, làm gì cũng như bị ép buộc.
Lão bà bà là một bà lão cô đơn không còn người thân, vì nạn đói mà lưu lạc đến đây, tá túc trong ngôi miếu hoang đổ nát này.
Bích Đào không chỉ một lần hỏi lão bà bà rằng chính bà sống còn khó khăn, tuổi cũng đã cao, sao lại nhặt nàng về?
Lão bà bà luôn nói vì số mệnh nàng không đáng ch‧ết.
Lão bà bà cứu Bích Đào, nhưng cũng chẳng thấy yêu thương nàng mấy. Bà chưa bao giờ tỏ ra dịu dàng, thậm chí có khi cả bảy, tám ngày không nói với nàng câu nào.
Dù lúc nhỏ Bích Đào từng gặm đất cắn côn trùng một cách ngon lành, hay lớn lên chút nữa trèo cây ngã lộn cổ đầy thảm hại, thậm chí bị lũ trẻ trong làng đánh đập đến mức đầu mông lẫn lộn, bà cũng chẳng hỏi han một câu, hay lo lắng chữa trị vết thương cho nàng.
Dường như chỉ cần nàng còn sống là được.
Lão bà bà cũng chẳng kỳ vọng gì ở nàng, như thể nuôi một con chó. Đến giờ ăn, bà chỉ “chẹp chẹp chẹp” gọi nàng ra ăn, mãi mãi chỉ có bánh ngũ cốc khô khốc và nước lọc.
Hỏi thì bà bảo xin được từ dân làng.
Thành ra lúc nhỏ, Bích Đào luôn nghĩ dân làng đều là người tốt, làm thật nhiều bánh ngũ cốc để bố thí cho hai người.
Mãi đến khi Bích Đào lớn lên, càng ngày càng xinh đẹp, yêu kiều, những thằng nhóc từng đánh đập, mắng nàng là đồ hoang dã bắt đầu quay ra nịnh nọt với ý đồ riêng, nàng mới biết dân làng đâu có tốt bụng đến vậy.
Chính họ cũng chẳng phải lúc nào cũng được ăn bánh ngũ cốc. Nữ nhi của họ chỉ bị ném đi mà không bị ăn thịt là vì chưa gặp năm đói kém, làm gì có đồ để bố thí cho người khác?
Không phải Bích Đào chưa từng truy hỏi đến cùng, thậm chí còn từng theo dõi lão bà bà.
Nhưng sau vài lần bất ngờ ngất xỉu không rõ lý do, nàng không truy cứu nữa.
Ngay cả lúc này, khi Bích Đào nhìn khuôn mặt lão bà bà cứng đờ lạnh ngắt chẳng khác gì trong ký ức thời thơ ấu, nàng biết mình nên lao tới khóc than thảm thiết.
Nhưng trong lòng nàng chẳng thể tìm thấy chút gì gọi là đau buồn, thậm chí còn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao lão bà bà đã bị bệnh tật quấn thân gần hai mươi năm, Bích Đào đã mời hết thầy lang trong vòng mười dặm tám thôn, nhưng chẳng ai chẩn đoán ra lão bà bà mắc bệnh gì, chỉ thấy bà từng hộc ra rất nhiều máu.
Người bình thường đến bước này là bệnh nặng sắp ch‧ết, nhưng lão bà bà chỉ hộc máu, rồi vẫn sống bình thường.
Không những không biết từ đâu lấy ra bánh ngũ cốc suốt hai mươi năm, mà bao năm qua, trên mặt lão bà bà chẳng hề có thêm một nếp nhăn nào... Điều kỳ diệu nhất là có khi bà ngủ một giấc tận ba đến năm ngày, tỉnh dậy cũng quên ăn uống. Bích Đào từng âm thầm đếm, có lần chín ngày liền lão bà bà không ăn không uống, vậy mà cũng chẳng ch‧ết.
Những điều này không phù hợp với lẽ thường.
Bích Đào vốn định qua Tết sẽ đưa lão bà bà đến một nơi hẻo lánh không người sinh sống. Vì dân làng đã bắt đầu nghi ngờ lão bà bà là yêu quái, âm thầm tính toán thiêu ch‧ết bà.
Vì vị trưởng thô duy nhất có chút văn hóa trong thôn từng nói: “Già mà không chết tất là yêu quái.” Mụ yêu quái này, chỉ bằng sức một mình mình đã trộm hết lương thực của cả làng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=14]
Nếu không, làm sao giải thích được việc bà lão lang thang này đến giờ chưa chết đói, còn nuôi lớn được một cô nương xinh như hoa như ngọc?
May thay, đúng như Bích Đào nghĩ, lão bà bà không định sống qua mùa đông này, để rồi đến mùa xuân năm sau bị dân làng hợp sức thiêu ch‧ết.
Bích Đào thậm chí không cảm thấy lão bà bà chết, mà là cuối cùng bà đã trút bỏ gánh nặng là nàng, trở về nơi quy thuộc của mình.
Bao năm qua, chắc hẳn lão bà bà đã chịu đựng rất vất vả.
Dù Bích Đào cũng không hiểu nổi chuyện gì xảy ra với lão bà bà, nhưng những chuyện nàng không hiểu được quá nhiều. Như việc từ nhỏ nàng không hiểu tại sao đột nhiên mình biết một số thứ.
Ví dụ, đám nhóc hỗn láo từng đánh nàng, chỉ hai năm sau đã không đánh lại nàng. Nàng gấp một cành cây, có thể múa ra tàn ảnh, đánh chúng đến mức toàn thân không còn chỗ nào lành lặn.
Hoặc ví dụ như nàng thường chạy vào núi chơi, phát hiện mình không chỉ biết trèo cây, mà còn có thể nhảy qua nhảy lại giữa hai cây không quá xa như một con khỉ.
Như thể cành cây có linh tính, nâng đỡ nàng chơi đùa vui vẻ.
Không thầy dạy mà nàng tự biết cách đối phó với thú rừng, biết làm bẫy, biết chế cung bắn tên, cách múa gậy cũng ngày càng đa dạng.
Hơn nữa, nàng từng lén xem vài cuốn sách ít ỏi được “cất giấu” của trưởng thôn. Nàng chưa từng học vỡ lòng, chưa từng nghe tiên sinh giảng bài, nhưng nàng lại biết chữ.
Biết hết mọi chữ.
Cuối cùng, Bích Đào tự kết luận rằng có lẽ mình là loại người sinh ra đã hiểu biết, là thiên tài, sinh ra để được phong hầu bái tướng, nhưng bị cái làng quê hẻo lánh này làm chậm trễ mà thôi.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Bích Đào ném con thỏ trong tay xuống đất.
Quay người kéo cánh cửa hỏng chẳng còn mấy tác dụng đóng lại và chốt chặt, Bích Đào bước đến trước đống lửa.
Nhìn lão bà bà gần hơn, nàng thấy bà chẳng khác gì ngày thường khi ngủ.
Nàng lấy một cây gậy khuấy đống lửa, phát hiện chút tàn lửa bị tro che lấp, nhanh nhẹn lấy ít củi khô dự trữ trong nhà bỏ vào, rồi thổi vài cái, lửa lại bùng lên.
Dựng củi, đặt nồi sắt, bắt đầu đun nước.
Khi nhìn nước sôi, Bích Đào cảm thấy gió lạnh xung quanh gào thét dữ dội hơn, dù khoác da thú quanh người mà nàng vẫn run lẩy bẩy, như thể xương cốt bị ai đó đổ nước đá vào.
Nàng vội vàng tiến sát lại đống lửa.
“Đứng xa một chút, âm khí của ngươi quá nặng, cẩn thận bại lộ.”
“Nàng ta đúng là không bình thường, làm gì có ai đứng trước người chết mà bình tĩnh như vậy. Hơn nữa, đó là bà lão mà nàng ta nương tựa, chẳng lẽ nàng ta không nên khóc vì ta một chút sao?”
Một người nam tử cao lớn, mặc trường bào đen tuyền, cao hơn chín thước, tóc đen dài gần chạm đất, bị đồng bạn kéo lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào sau đầu Bích Đào.
Hắn đang bất bình cho cái “ch‧ết” của mình: “Vậy mà nàng ta còn tâm trạng đun nước nấu thỏ.”
Ân tình nuôi dưỡng bao năm, vậy mà nàng không hề để tâm chút nào sao?
Người nam tử có dáng vẻ mày kiếm mắt sáng, nhưng vì làm việc ở Minh Phủ, quanh năm lấy ác quỷ làm thức ăn, trông hắn càng thêm âm u đáng sợ.
Lúc này, sắc mặt hắn tối tăm, xung quanh tràn ngập quỷ khí, đáng sợ đến cực điểm.
Người bên cạnh hắn cũng mặc trường bào đen tuyền, rõ ràng là cùng kiểu dáng, thực tế đây là đồng phục thống nhất của Địa Sát ở Minh giới.
Dù sắc mặt người này cũng tái nhợt, nhưng trông vẫn “giống người” hơn một chút, nhưng biểu cảm có phần khó nói.
Thu tay kéo đồng nghiệp lại, vị Quỷ Vương “giống người” hơn này thở dài, khổ tâm khuyên nhủ: “Bạch Đọa, huynh nhập vai quá rồi.”
“Nàng ta là tiên tử trên Cửu Thiên, chỉ xuống hạ giới đi dạo một vòng thôi. Nếu không phải lúc truyền tống xảy ra chút sai sót, làm tổn thương thiên hồn, quên mất vài chuyện, thì đâu đến lượt chúng ta...”
Hắn ta cân nhắc một hồi, cuối cùng tìm được cách nói phù hợp: “... chăm sóc nuôi dưỡng.”
Người nam tử được gọi là Bạch Đọa không rõ có nghe lọt hay không, chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm, nói: "Mười tám năm trời, theo lý chỉ cần nuôi đến mười sáu là đủ, nhưng ta sợ nàng ta bị đám nam nhân hạ đẳng trong thôn lừa gạt, động lòng mà sinh ra giống loài lai giữa người và tiên... nên ta nuôi thêm hai năm nữa.”
Thậm chí, hắn còn làm trái quy tắc mà phóng đầy quỷ khí vào nhà những kẻ mưu toan ép cưới Bích Đào, hoặc tính toán bắt cóc trói nàng lại, chờ sinh con rồi mới thả ra.
Quỷ khí đó khiến chúng khổ sở vì bị bệnh tật quấn thân, quỷ quái quấy nhiễu.
“Nhìn xem, nàng ta vốn không quan tâm.” Bạch Đọa mím chặt môi, quỷ khí quanh người càng nồng đậm, mắt thấy sắp bao trùm cả ngôi miếu hoang.
Âm khí không giống cái lạnh thông thường. Lạnh lẽo chỉ làm cơ thể bị đông cứng, nhưng âm khí bùng phát có thể đóng băng cả thần hồn.
Đồng nghiệp cũng dở khóc dở cười, không nhịn được trêu chọc: “Huynh hóa thân thành một bà lão, nuôi nàng ta như nuôi chó. Mấy năm đầu còn nói không muốn làm nữa, nuôi trẻ con còn khổ hơn xuống mười tám tầng địa ngục, sao giờ lại luyến tiếc như vậy?”
“Mười tám năm..." Giọng Bạch Đọa thốt ra từ đám quỷ khí: “Trọc Hiền, mười tám năm nuôi một con chó cũng phải có tình cảm chứ.”
Mắt thấy quỷ khí âm u nồng nặc đến mức nghẹt thở, chỉ một lát nữa thôi, vị tiên tử giờ chỉ còn thân xác phàm nhân, bị tước mất tiên linh, e rằng sẽ bị “đông ch‧ết” ngay tại chỗ.
Vị đồng nghiệp được gọi là Trọc Hiền, không chịu nổi vẻ mặt đau đớn buồn bã đáng sợ trên gương mặt vốn tuấn tú khí phách của Bạch Đọa, quát lên: “Huynh đủ rồi đấy!”
Hắn ta trợn tròn đôi mắt, ngẩng đầu gào lên với Bạch Đọa: “Huynh tỉnh táo lại đi, tổ tông ơi... Đó không phải con gái huynh, huynh cũng không đủ tư cách làm phụ thân nàng ta đâu!”
“Hơn nữa, huynh hóa thân thành một bà lão già nua, ở ngay kia kìa, tự nhìn đi, nghĩ lại những gì huynh đã làm, ai mà lưu luyến một người như vậy chứ.”
Bạch Đọa làm quỷ cả ngàn năm, hiếm khi sinh ra cảm giác lưu luyến mãnh liệt như lúc này.
Hắn là Địa Sát Quỷ Vương, tiểu quỷ Minh giới thấy hắn đều sợ hãi co rúm. Nhóm đồng nghiệp thì đấu đá lẫn nhau.
Minh giới u ám lạnh lẽo, ăn ác quỷ cũng nhàm chán vô vị.
Không gì thú vị bằng việc tự tay nuôi lớn một nữ hài, nhìn nàng từ một bông hoa nhỏ lớn lên thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Cảm giác làm phụ thân thật tuyệt, ngàn năm qua chỉ có chút thú vị này, khó tránh khỏi tình thương trỗi dậy.
Lúc đầu, Bạch Đọa đúng là không muốn nhận việc này. Cớ gì Thiên giới tổ chức Đại hội Trạch Tiên lại bắt đám Địa Sát bận rộn đến mức chân đạp gáy như bọn họ làm khổ sai chứ?
Coi quỷ không phải là người à?
Làm giám thị cuộc thi cũng đành thôi, tại sao còn phải lo đám tiên nhân gặp vấn đề sống ch‧ết thế nào?
Ch‧ết thì ch‧ết, bọn họ ch‧ết bao năm nay vẫn sống tốt đấy thôi.
Đúng là Minh giới chịu sự quản lý của Thiên giới, nhưng dòng chảy thời gian giữa vạn giới và Thiên giới khác nhau.
Thời gian Minh giới đồng bộ với cõi nào thì quản lý chúng sinh luân hồi của cõi đó.
Hơn nữa, Minh giới và Thiên giới ít giao thoa. Minh giới quản việc sinh tử luân hồi của phàm nhân, từ lâu đã tự thành một cõi, cũng đã bất mãn từ lâu với việc bị Thiên giới thao túng.
Vì vậy, ban đầu khi nhận nuôi Bích Đào, vị tiên nhân gặp vấn đề về thiên hồn này, Bạch Đọa mặc kệ nàng, chỉ mong nàng tự làm mình ch‧ết đi.
Còn việc nàng thi đấu thất bại hay không, liên quan gì đến một Địa Sát Quỷ Vương như hắn?
Nàng mà về được Thiên giới, chẳng lẽ còn bất chấp thân phận, xuống Minh giới tìm hắn, một Địa Sát không nuôi nấng mình tử tế để báo thù sao?
Nhưng theo thời gian, Bạch Đọa dần dần mê mẩn với việc nuôi nữ nhi.
Bích Đào quá đáng yêu, đau không khóc, đói không làm loạn, còn rất quan tâm hắn.
Dù là hắn trong thân phận hóa thân.
Càng lớn, Bạch Đọa càng thắc mắc, hắn đối xử tệ với Bích Đào như vậy, sao nàng vẫn liều mạng săn thú đổi tiền để chữa bệnh cho hắn?
Diễn kịch ư?
Khôi phục trí nhớ thiên hồn, muốn tạo quan hệ?
Nhưng những mối nghi ngờ dần bị xóa nhòa theo thời gian.
Chẳng ai có thể diễn kịch suốt bao nhiêu năm như thế.
Nàng không giữ lại chút xu nào, cũng không như những thiếu nữ trẻ trung sắm sửa trang sức hay quần áo đẹp, thậm chí không nỡ ăn miếng thịt, săn được gì đều đổi lấy tiền, dành dùm toàn bộ để chữa bệnh cho “bà lão thoi thóp” này.
Mỗi ngụm máu hắn phun ra lại cảm thấy ấm lòng.
Bạch Đọa chỉ hận không thể hóa về nguyên hình nói sự thật với nàng.
Chỉ có thể hóa thân thành bà lão, lại vì nàng đang tham gia thi đấu, không dám bộc lộ chút thân thiết nào.
Đến hôm nay, hắn nuôi Bích Đào trưởng thành, còn phải kiêm nhiệm vụ Minh giới, thỉnh thoảng giả vờ ngủ, thực chất là hồn xuất khiếu trở về Minh giới làm việc, qua lại hai cõi âm dương... Ngôi miếu hoang này, dần dần được hắn xem như trở về nhà.
Trong nhà luôn có một cô bé nhỏ chờ hắn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn hắn, câu thường hay nói nhất là: “Bà ơi, bà đói không? Cháu nấu đồ ăn rồi.”
Quỷ âm không ăn vật dương gian, nhưng dưới ánh mắt chờ mong lấy lòng ấy, hắn đã ăn suốt bao năm.
Cảm giác nghẹn ngào khi tiêu hóa chẳng thể sánh bằng vẻ đáng yêu khi nàng thấy hắn ăn mà thở phào nhẹ nhõm.
Dù ngôi miếu hoang thực sự không thể gọi là “nhà”, nhưng hắn đã dồn hết tình cảm cả ngàn năm làm người làm quỷ vào Bích Đào, thậm chí không ngừng âm thầm tính toán cho nàng. Thiên hồn của nàng giờ bị tổn thương, e rằng vô vọng trong cuộc thi.
Nếu lỡ... ch‧ết đi, đến Minh giới, hắn có thể vận động, giúp nàng có một vị trí tốt.
Tuy nhiên, quỷ âm ác sát, đa nghi đa giận, chút “tình” mỏng manh ấy cũng như nghiệp hỏa.
Không sưởi ấm được con người, còn tổn thân hại mệnh.
Thấy Bích Đào không vì hắn rời đi mà rơi lệ đau buồn, còn nghĩ đến chuyện ăn thịt, hắn cảm thấy tức giận khó nguôi, oán hận ngập trời.
Nàng thông minh như vậy, những ám chỉ khác với người thường hắn có thể đưa ra trong giới hạn quy tắc, chắc chắn nàng đã hiểu rõ.
Chắc hẳn nàng luôn cảm thấy mình là gánh nặng, muốn hắn sớm ch‧ết đi.
Sắc mặt Bạch Đọa âm u vặn vẹo, thậm chí sinh ra ý nghĩ, nếu Bích Đào vô tình như vậy, chi bằng hắn ăn nàng cho xong.
May mà có đồng nghiệp Trọc Hiền, vốn là Địa Sát Quỷ Vương ôn hòa tỉnh táo nhất trong Minh giới, ở đây.
Hắn ta ngăn cản âm khí của Bạch Đọa lan đến Bích Đào, khuyên nhủ: “Bạch Đọa, nàng ta sống ở Thiên giới, mà thời gian ở Thiên giới so với cõi phàm này là một ngày trên trời, mười năm dưới đất. Thời gian Minh giới chúng ta theo cõi phàm, tính tuổi, chắc chắn nàng ấy lớn hơn huynh.”
“Hơn nữa... huynh oán hận đến đau thấu tâm can như vậy, tội gì phải vậy chứ?”
Trọc Hiền thở dài: “Nàng ta vốn không biết đến sự tồn tại của huynh mà...”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận