Tay Thôi đại ca lướt qua mặt ta, khiến ta ngứa ngáy khó chịu, ta vô thức đẩy hắn ra.
Không ngờ hắn không phòng bị, bị ta đẩy ngã ngồi xuống đất.
Ta vội vàng đứng dậy đỡ hắn, nhưng Thôi đại ca bỗng nhiên biến sắc.
“Sao? Bị tên kia ngủ hai năm rồi, giờ ta chỉ chạm một cái cũng không được à?”
Ta sững sờ, bao nhiêu lời định nói đều nghẹn lại, không thốt nổi một chữ.
Thôi đại ca vịn ghế đứng lên, trừng mắt nhìn ta, giọng lạnh băng.
“Tiện nhân, còn giả bộ cái gì? Bị chơi đến nát rồi, còn muốn để ta đội nón xanh à?
“Đừng tưởng ta không biết chuyện của các ngươi, nếu không phải ngươi bán thân hầu hạ hắn, hắn sẽ cho ngươi nhiều bạc như vậy sao?”
“Còn bảo ta báo đáp hắn? Ngươi đúng là không biết xấu hổ, đến cả những lời đó cũng nói ra được!”
Ta lảo đảo lùi lại, nước mắt trào ra, không thể tin được Thôi đại ca lại có thể nói ra những lời như vậy.
Lùi quá nhanh, ta vô tình đụng ngã ghế, tiếng động lớn dường như khiến Thôi đại ca tỉnh táo đôi chút.
Hắn ôm đầu, lắc lắc, bước về phía ta, kéo ta vào lòng, giọng cũng dịu đi.
“Tân Hỉ, xin lỗi, ta uống nhiều quá, ta say rồi, ta nói linh tinh thôi.”
“Tân Hỉ, ta không trách muội, thật đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=10]
Muội làm vậy cũng là vì ta, ta không trách muội chút nào.”
“Dù gì cũng đã ngủ với hắn rồi, muội cứ đòi thêm một chút, chỉ cần ta có một chức quan nhỏ, chúng ta sẽ thành thân.”
“Đợi chúng ta thành thân rồi, muội không cần phải ngủ với hắn nữa, sau này chúng ta sống thật tốt…”
“Chát!”
Thôi đại ca ôm mặt, không thể tin nổi nhìn ta.
Ta ngây người nhìn bàn tay mình, nước mắt không ngừng rơi.
Không đợi cho hắn mở miệng, ta đã xoay người chạy thẳng ra cửa…
16
Lúc trở về phủ, trời đã khuya.
Ta ngồi dưới hiên, hai tay bịt miệng, òa khóc nức nở, chỉ cảm thấy trái tim như bị nghiền nát.
Trên đầu, lá cây xào xạc rung động, một lát sau, Hà Húc xuất hiện.
Hắn ôm chim ưng đen, đứng lặng dưới ánh đèn mờ ảo nơi hành lang, không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn ta.
Ta biết hắn không thích nhìn mặt ta. Hai năm nay, ta vẫn luôn không dám tháo khăn che, sợ hắn ghét bỏ, vội vội vàng vàng tìm kiếm.
Nhưng mò khắp người mới nhận ra, có lẽ vì đi vội, ta đã để quên ở nhà Thôi đại ca.
Nghĩ đến Thôi đại ca, nỗi ấm ức càng trào lên, ta lấy tay che mặt, bật khóc nức nở.
Khóc một hồi, bỗng cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng vỗ lên đầu. Lúc này ta mới phát hiện, một người một chim đã ngồi xuống bên cạnh từ khi nào.
Hắn đặt tay lên lưng ta, từng nhịp từng nhịp vỗ nhẹ.
Chim ưng đen thì giơ vuốt, cũng từng nhịp từng nhịp vỗ lên đầu ta.
Ta lại càng tủi thân hơn, vừa khóc vừa nghẹn ngào: "Đại nhân, xin lỗi, ta không cố ý đâu, ta lỡ làm mất khăn che mặt rồi... Ta sẽ làm lại ngay trong đêm nay..."
Bàn tay sau lưng hơi khựng lại, rồi giọng nói trầm thấp vang lên: "Không sao.
"Hắn ta bắt nạt ngươi à?"
Ta ngừng khóc, ngẩng đầu lên: "Thôi đại ca thi rớt, uống quá chén, ta biết huynh ấy không cố ý nói mấy lời đó đâu, chỉ là tâm trạng không tốt thôi."
Hắn ta "ừm" một tiếng: "Nếu ngươi cho rằng hắn ta không sai, vậy ngươi khóc cái gì?"
Ta nghẹn lời. Không phải là thấy hắn không sai, mà là ta đã bỏ ra rất nhiều, cuối cùng lại bị hiểu lầm... Đương nhiên là khó chịu.
"Hắc Tử, ngươi thực sự muốn gả cho hắn ta sao? Ngươi hiểu hắn ta được bao nhiêu?"
"Chúng ta quen nhau nhiều năm rồi, ta đương nhiên hiểu huynh ấy. Cha nương Thôi đại ca đều là người có học, tính tình cũng tốt, vẫn luôn chăm sóc ta. Trước khi mất, họ còn hứa sẽ gả ta cho Thôi đại ca. Đại nhân ngài không biết đâu, trong thôn có rất nhiều cô nương thích huynh ấy, nhưng cả nhà huynh ấy chỉ vừa ý một mình ta..."
Hà Húc bật cười bất đắc dĩ: "Chắc là... trong thôn chỉ có mỗi ngươi ngốc thôi?"
Ta tức giận quay đầu đi: "Ta không có ngốc đâu!"
Hắn không nói thêm gì, chỉ vỗ nhẹ lưng ta, giọng điệu bình thản: "Hắc Tử, dù có thích ai đi chăng nữa, cũng phải nhớ yêu bản thân mình trước.”
"Ngươi cứ đối xử với nam nhân như thế, hắn ta sẽ không trân trọng ngươi đâu."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Là vì ta không tốt sao? Nên huynh ấy mới không trân trọng ta?"
Hà Húc cụp mắt xuống, trong đáy mắt như có ánh sao lấp lánh.
"Ngươi rất tốt.”
"Là hắn ta không xứng.”
"Hắn ta bắt nạt ngươi, rồi sẽ gặp báo ứng thôi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận