Tên thích khách ngoảnh đầu nhìn ta, khinh miệt nói: "Con nhóc đen kia, không liên quan đến ngươi, muốn sống thì cút ngay!"
Vừa dứt lời, gã nhấc chân định đá ta văng ra ngoài.
Ta lập tức chộp lấy cổ chân gã, kéo mạnh một cái. Gã ta trơn tru bị lôi thẳng xuống đất.
Cả thích khách lẫn Hà Húc đều sững sờ, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Dưới ánh trăng, ta cuối cùng cũng nhìn rõ mặt thích khách.
Cha nương ơi, sao gã ta lại trông đáng sợ thế này?
Đầu to gấp rưỡi người thường, trên mặt có một vết sẹo to bằng cả khuôn mặt Hà Húc, đen thui như than, thân hình thô kệch đến mức khó tin.
Thích khách hoàn hồn, chống tay định bò dậy tóm lấy ta.
Ta hoảng quá, nhắm mắt lại, mặc kệ tất cả mà vung tay đấm loạn xạ.
"A... đệch..."
"Á..."
"Ui da da..."
"Mẹ kiếp, nắm đấm gì mà cứng thế..."
Một khắc sau, ám vệ mặt mày tái mét, quỳ xuống nhận tội.
"Đại nhân, thuộc hạ ăn thịt bò khô của Tôn thị vệ nên bị tiêu chảy... Không ngờ lại có kẻ thừa cơ hành thích, tất cả là lỗi của thuộc hạ, xin đại nhân trách phạt!"
Trong phòng đã thắp đèn.
Hà Húc quần áo xộc xệch, đặc biệt là gương mặt, vì bị bịt miệng quá lâu nên đỏ ửng, thoạt nhìn chẳng khác gì một mỹ nhân vừa bị ức hiếp...
Còn thích khách thì nằm dưới đất, mặt mũi bê bết máu, thở hổn hển trừng ta, giọng khàn đặc, cả người mềm nhũn, ngay cả khi bị phủ vệ lôi đi cũng không phản kháng.
Ta cũng bị dọa ngây người. Đây là lần đầu tiên ta đánh người, lần gần nhất ta ra tay mạnh như vậy, là khi đập chết một con sói hoang bị dại...
"Ngươi biết võ công?"
Đại nhân không để ý đến ám vệ, quay sang nhìn ta chằm chằm.
Ta lúng túng ngồi xổm xuống, xoa hai tay, lí nhí đáp: "Không có... chỉ là từ nhỏ cày đất nhiều, nên khỏe..."
Đại nhân "ừm" một tiếng, không biết nghĩ gì, đột nhiên sắc mặt thay đổi, siết chặt cổ áo, đề phòng nhìn ta: "Hắc Tử, nửa đêm ngươi vào viện của bản quan làm gì?"
"Ta đến canh đêm cho đại nhân! Đại nhân đã đưa ta nhiều bạc như vậy, ta không làm gì cho ngài, trong lòng không yên..."
"Nương ta từng dạy, làm người phải biết báo ân!"
Ám vệ cũng gật đầu theo: "Đại nhân, thuộc hạ có thể làm chứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=7]
Hắc Tử vẫn ngủ gà ngủ gật ngoài cửa sổ, tuyệt đối không trèo lên giường!"
Hà Húc nhìn ta, có vẻ vẫn chưa tin lắm, chỉ phất tay nói: "Hắc Tử, ngươi về trước đi, mai ta thưởng tiền cho."
Vừa nghe đến bạc, ta lập tức vui vẻ, lạch bạch chạy ra ngoài.
Vừa ra đến cổng viện, ta vô tình nghe thấy đại nhân thì thầm với ám vệ: "Sau này lanh mắt lên, ban đêm đừng để Hắc Tử vào viện."
"Ngươi cũng thấy đấy, nàng không giống những cô nương khác. Nếu nàng trèo lên giường, hai ta cộng lại chưa chắc đã đánh thắng nàng..."
Ám vệ do dự: "Đại nhân, Hắc Tử chắc không đến mức đó đâu."
"Khó nói lắm. Dung mạo bản quan thế này, nàng kìm lòng không đậu cũng là chuyện bình thường. Cứ đề phòng trước đi.
"Còn nữa, lột da tên thích khách rồi vứt xác hắn tới phủ Thái Úy."
"Tuân lệnh!"
10
Ngày hôm sau, Hạ Húc thưởng cho ta hai lượng bạc, thái độ đối với ta cũng khách khí hơn hẳn.
Chỉ là không biết vì sao, giữa mùa hè nóng nực, hắn lại quấn một cái khăn lông chồn quanh cổ…
Đương nhiên rồi, sở thích đặc biệt của chủ nhân, ta hiểu mà.
Ta cầm bạc chạy đi tìm Tôn thị vệ, vừa vặn bắt gặp y từ nhà xí bước ra, sắc mặt có chút tiều tụy.
“Tôn đại ca, huynh sao vậy?”
Thấy ta, Tôn thị vệ vừa ôm mông vừa lê bước tới, khó nhọc nói: “Hắc cô nương, làm phiền cô một chuyện, thịt bò khô của ngươi… đại nhân có ăn không?”
Ta lắc đầu: “Không ăn đâu, đó là ta làm cho Hắc Ưng. Đại nhân bảo nó bị nhiệt, cần ăn cho mát ruột.”
Sắc mặt Tôn thị vệ lập tức cứng đờ: “Ồ… vậy à… Hắc cô nương, cảm ơn ngươi vì chỗ thịt bò khô.”
“Không có gì đâu, Tôn đại ca, Hắc Ưng không ăn hết được, huynh có muốn nữa không? Ta còn thừa một ít.”
“Không cần đâu, không cần đâu! Không ai ăn thì cứ vứt đi, đừng đưa cho ai nữa!”
Ta khó hiểu “ồ” một tiếng, sau đó đưa gói bạc đã chuẩn bị sẵn cho Tôn thị vệ.
“Chuyện này… hôm nay đại nhân thưởng ta hai lượng bạc, ta muốn nhờ huynh gửi về quê giúp, được không?”
Tôn thị vệ nhìn chằm chằm vào bọc bạc, vẻ mặt khó nói thành lời: “Không phải ngươi vừa đưa hắn rồi sao? Sao lại đưa nữa? Giữ lại mà tiêu đi.”
“Không được, không được đâu! Ta ở trong phủ chẳng cần tiêu bạc làm gì.
“Nhưng Thôi đại ca thì khác, huynh ấy phải đọc sách, ăn uống, còn phải chuẩn bị lộ phí đi thi nữa. Huynh giúp ta đi, lần sau ta lại làm món ngon khác cho huynh.”
Bụng Tôn thị vệ lại réo lên một tràng, chẳng kịp nói nhiều, y nhận bạc xong liền tất tả chạy về phía nhà xí.
“Này, Tôn đại ca, cởi quần chậm thôi, đừng để rơi bạc xuống hố đấy…”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận