3
Kết quả là, còn chưa kịp đợi đến lúc nhận được bạc tháng đầu tiên, lão quản gia đã tìm đến ta.
"Tiểu Hắc, lại đây."
Lão quản gia đứng ở cổng viện, chống tay lên tường gọi người. Gọi cả nửa ngày trời mà chẳng ai đáp lại.
Ta đưa mắt nhìn quanh. Đến phủ này cũng được hai tháng rồi, nhưng chưa từng nghe ai gọi là “Tiểu Hắc” cả.
"Đừng có nhìn nữa, chính ngươi đấy. Kẻ đen nhất ở đây, đúng, chính là ngươi."
Ta đặt chiếc rìu bổ củi xuống, dùng vạt áo chùi tay rồi bước đến gần ông.
"Sao thế? Phát tiền công à?"
Lão quản gia nhìn ta như nhìn một đứa ngốc, nhưng giọng điệu lại dịu dàng hơn lần đầu gặp mặt.
"Hắc Tử, có muốn kiếm nhiều bạc hơn không?"
Dĩ nhiên là muốn rồi! Ta gật đầu thật mạnh.
Thôi đại ca còn đang đợi ta kiếm tiền mang về để cưới vợ, thi cử công danh nữa mà.
"Hắc Tử, bây giờ có một công việc tốt, có thể giúp ngươi nhận được bạc gấp mấy lần. Có muốn làm không?"
"Muốn! Ta khỏe lắm, việc gì cũng làm được!"
Lão quản gia tỏ ra hài lòng, kéo tay ta đi về phía tiền viện.
"Nói rất hay, vậy thì chính là ngươi rồi!”
"Nhưng đừng lo lắng, đại nhân nhà chúng ta cũng không quá khó hầu hạ đâu.”
"Chỉ cần ngươi không trèo lên giường, không dụ dỗ ngài..."
Lão quản gia vừa nói vừa đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Hắc Tử, từ nay bạc tháng của ngươi tăng lên năm lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=3]
Chỉ cần làm đủ ba năm, ta cam đoan sẽ để ngươi được gả về quê trong vinh quang.”
"Nhưng nếu ngươi trèo lên giường, không chỉ mất bạc mà mạng cũng chẳng giữ nổi đâu!"
Năm lượng bạc!
Lại còn có chuyện tốt như vậy sao?!
Ta vỗ mạnh lên ngực, lớn tiếng nói: "Đại gia, ngài cứ yên tâm! Ta có hôn phu rồi, dù có chết ta cũng không trèo lên giường đại nhân!"
4
Chờ suốt ba canh giờ, ta sắp ngủ gật đến nơi rồi.
Mãi đến lúc đó, Hà Húc mới thản nhiên ôm theo một con chim ưng đen quay về phủ.
Lão quản gia khom lưng, cười nịnh nọt: "Đại nhân, lần này tuyệt đối là người an phận, ngài nhất định sẽ hài lòng."
"Ồ? Chẳng lẽ đây không phải người?"
"Không không không! Những người trước kia đều vì có chút nhan sắc nên mới không an phận.”
"Còn người này, phải nói là xấu đến mức có một không hai, lại còn vô cùng tự giác.”
"Trước khi đến đây, nàng ta đã thề thốt rằng mình xấu đến mức không dám nhìn gương, có chết cũng không dám dây dưa với đại nhân.”
"Hơn nữa, nàng ta đã có hôn phu ở quê. Vì xấu sợ bị bỏ rơi, nên tuyệt đối không dám làm bậy."
Ta bĩu môi, tức giận trừng mắt nhìn lão quản gia.
Nói gì thế hả? Ai mà xấu đến mức không dám soi gương chứ?!
Vừa nói chuyện, hai người đã tiến đến gần.
Người đàn ông đứng thẳng lưng, mặc trường bào màu xanh đen, eo thắt đai ngọc, ngũ quan sắc nét, toát lên vẻ lười biếng mà lạnh nhạt.
Hắn khẽ nhướng mắt nhìn ta, dung mạo thanh tú như ánh trăng rải xuống, nhưng khí chất lại tùy ý khó lường.
Trời cao chứng giám, hắn còn đẹp hơn cả Thôi đại ca của ta!
"Đen thế này, chắc chắn không phải nô lệ Côn Luân đấy chứ? Phủ ta không nhận người ngoại tộc."
"Có hộ tịch đàng hoàng, người thôn Đồng Hoa. Năm nay đại hạn, nàng ta mới lên kinh kiếm miếng ăn."
Hà Húc ngồi xuống ghế, lười biếng mỉm cười, vuốt ve con chim ưng trong tay.
"Bổn quan trông đẹp lắm à?"
Hả?
Thấy hắn cười có vẻ không nghiêm túc, ta theo phản xạ lùi lại một bước, kéo chặt đai quần, cắn răng đáp: "Đại nhân, nhà ta đã định hôn ước rồi! Thôi đại ca nhà ta sau này còn phải thi cử công danh, lại còn đẹp hơn đại nhân nhiều! Trong lòng ta chỉ có một mình huynh ấy thôi!"
Lão quản gia nghe xong, lập tức giơ ngón cái khen ta. Ta thấy mình trả lời đúng, yên tâm nhe răng cười.
Ánh mắt Hà Húc cuối cùng cũng rời khỏi con chim ưng, rơi xuống mặt ta.
Ngay sau đó, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, giọng điệu thấp thoáng sự bực bội.
"Từ nay về sau, khi hầu hạ, tìm một miếng vải che mặt lại. Lui ra ngoài!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận