Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÌ NỮ NHÓM LỬA CỦA GIAN THẦN

Chương 13

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:41:46
21
Những ngày sau đó, Hà Húc luôn tỏ thái độ khó chịu với ta, lúc ăn cơm thì càng bắt bẻ đủ điều.
"Thịt béo quá."
"Canh nhạt nhẽo thế này, định qua loa cho ai đây?"
"Hừ, bây giờ không kiếm tiền cho đàn ông nữa, ngay cả nấu ăn cho hải đông thanh cũng không buồn để tâm."
"Nhìn cái bát canh này xem, ngươi muốn dìm chết bổn quan hay sao?"
"Muốn đi thì nói thẳng ra đi, bày vẽ làm gì cho mệt?"
"Ôi chao, giờ không nói được nữa rồi. Trước đây mỗi lần nhắc đến là cười ngây ngô, giờ vừa nói đã đỏ mắt, hóa ra là ta bắt nạt ngươi chứ gì?"
...
Không chỉ thấy ta chướng mắt, Hà Húc cũng chẳng ưa gì người khác.
Ba, năm ngày sau, đại ca ám vệ mò vào phòng ta lúc nửa đêm.
"Hắc Tử."
Ta đang ngủ say, giật mình bật dậy bổ nhào qua, may mà đại ca nhanh tay nhanh chân, nếu không ta đã đập huynh ấy dính vào tường rồi.
"Chuyện gì thế? Nửa đêm nửa hôm, có việc à?"
Đại ca ám vệ mặc nguyên một thân đen, quen đứng trong bóng tối.
Giữa đêm hôm thế này, trông đến là đáng sợ.
"Hắc Tử, bao nhiêu bạc mới giữ được ngươi ở lại, cứ ra giá đi."
Ta...
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đại ca ám vệ ngồi phịch xuống, nốc liền một bình trà lạnh.
"Từ trước đến giờ ngài ấy thích nghe hát, nhưng mới ngân nga được vài câu đã thôi.”
"Mấy ngày nay thì hay rồi, ban đêm không ngủ, cứ rống lên, ca từ trụy lạc dâm tục, người đàng hoàng ai mà chịu nổi?"
Ta gãi đầu. "Nhưng không phải nghe cũng hay lắm sao?"
Đại ca ám vệ trợn trắng mắt. "Đó là vì ngươi không hiểu lời!
"Hắc Tử à, ca xin ngươi đấy, ngươi đồng ý đi, ở lại đi. Ca đem nửa gia tài tích góp bao năm của mình chia cho ngươi, được không?"
Ta cắn môi. "Nhưng... ta vẫn muốn về thôn..."
Đại ca ám vệ hít sâu một hơi, bỗng chốc đứng bật dậy. "Được, coi như ta chưa từng đến!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=13]

Nếu ta tức chết mà nổ banh xác, bạc của ta chôn dưới gốc cây thứ ba mươi tám trong phủ, sâu hai thước, ngươi đào lên mà làm của hồi môn đi!"
Nói xong, huynh ấy chẳng buồn ngoái lại mà rời đi thẳng.
Hai ngày sau, đến lượt Tôn thị vệ tìm ta.
Y dè dặt đẩy cho ta một hộp điểm tâm, trong giọng điệu mang theo chút cẩn trọng.
"Hắc cô nương à, năm xưa không phải đại ca không nói cho ngươi biết, mà vì lúc đó ngươi còn nhỏ, đại ca sợ tổn thương đến tâm hồn mong manh của ngươi.”
"Bây giờ cũng đâu phải đại ca nói cho ngươi, là chính ngươi tự phát hiện ra thôi, đúng không? Với lại, sớm biết vẫn hơn mà.”
"Trong thành này nam nhân tốt còn đầy, ngươi cần gì phải vì một tên mù mắt mà từ bỏ những ngày tháng vinh hoa phú quý?"
"Không đáng, nghe đại ca đi, thật sự không đáng!"
Ta đẩy hộp điểm tâm trở lại. "Tôn đại ca, ta hiểu ý tốt của huynh, nhưng ta đã quyết rồi, nhất định phải đi."
Tôn thị vệ gật đầu. "Được, nếu ngươi đã nói vậy, thì đại ca phải phân tích rõ ràng cho ngươi. Còn nhớ năm đó ngươi đưa cho đại ca miếng thịt bò khô chứ?"
Ta gật đầu, chẳng hiểu hắn nhắc đến chuyện này làm gì.
"Miếng thịt đó ít nhất bỏ đến nửa cân thuốc xổ đúng không? Ngươi đưa cho đại ca, đại ca có từ chối không?"
Ta lắc đầu.
"Thấy sự khác biệt chưa, đây chính là điểm khác biệt.”
"Đại ca biết rõ ăn vào sẽ tiêu chảy đến kiệt quệ, nhưng nể tình ngươi còn nhỏ, vẫn không chút do dự mà ăn.”
"Không chỉ mình đại ca ăn, còn lôi Tiểu Tam ăn chung, cả hai chúng ta phải chịu khổ suốt năm ngày trời.”
"Nhưng dù vậy, cả hai vẫn không từ chối ngươi. Ngươi thử nghĩ xem, tại sao bây giờ lại nhẫn tâm từ chối đại ca?"
Tiểu Tam chính là đại ca ám vệ, đứng thứ ba trong phủ.
"Tôn đại ca, ta..."
"Hắc cô nương, đừng nói nữa, ngươi cứ suy nghĩ đi. Nếu ngươi nghĩ thông suốt rồi, hãy ở lại, sau này dù ngươi có bỏ bao nhiêu cân thuốc xổ vào thịt bò khô, đại ca cũng ăn!"
Nói xong, y vung tay áo, dứt khoát rời đi.

Bình Luận

0 Thảo luận