Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÌ NỮ NHÓM LỬA CỦA GIAN THẦN

Chương 17

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:43:05
Ta tát mạnh vào mặt Thôi Xán, khiến hắn ta choáng váng.
"Không giúp ngươi? Ngươi còn mặt mũi nói đại nhân không giúp ngươi?!”
"Không có đại nhân, các ngươi đã chết đói từ lâu! Là đại nhân cho ta bạc mua bột mì, nên ngươi mới có thể sống tiếp.”
"Vào kinh rồi ngươi không tìm được nhà trọ, ta đều nghe hết! Là đại nhân bảo Tôn thị vệ tìm nhà trọ cho ngươi, còn thanh toán tiền phòng!”
"Ngươi đọc sách nửa đời nhưng thi đồng sinh mãi không đỗ, ngươi nhờ ta đưa thư cho đại nhân, là ngài ấy phá lệ điền tên ngươi vào danh sách dự thi! Ngươi có lương tâm không?!"
Thôi Xán nghe đến đó thì vừa tức vừa thẹn, ra sức giãy giụa.
"Đó chẳng phải là điều đương nhiên sao? Hắn ngủ với ngươi, bồi thường cho ta một chút thì sao chứ?!"
Ta hít sâu một hơi, vung tay đấm tới tấp vào mặt hắn ta.
Thôi Xán là một tên mọt sách, việc đồng áng trong nhà đều do ta làm, hắn ta chẳng có chút sức lực nào.
Bây giờ bị ta đánh đến mũi miệng chảy máu, cả người hắn ta choáng váng, nhưng vẫn ngoác mồm chửi rủa: "Tân Hỉ... Đợi đến ngày mai... ta sẽ giết ngươi... Không ai cứu nổi ngươi đâu... Ta sắp làm quan rồi..."
Ta cười lạnh, rút trâm cài tóc trên đầu, từng nhát từng nhát đâm vào cột sống của hắn ta.
Đâm vào chỗ nào đau, ta sẽ đâm vào đó. Ta có sức mạnh, mỗi nhát trâm đều xuyên sâu đến tận cùng.
Máu từ người Thôi Xán chảy xuống nhuốm đỏ người Thu Hồng, nàng ta trợn trừng mắt, hoảng loạn hét lên như điên dại.
Nàng ta muốn gọi nha hoàn, nhưng trời mưa quá lớn, nha hoàn không nghe thấy.
Ta đã nói rồi, ngay cả ông trời cũng đang giúp ta.
"Hắn đáng chết... Hắn vơ vét nhiều tiền như vậy... Hắn đáng chết..."
Khi cơn giận đã nguôi ngoai, ta cầm lấy một xấp giấy trên bàn, đặt lên giường, rồi đưa bút cho Thôi Xán.
"Thôi đại ca, chép lại bức thư này theo nét chữ trên bản gốc đi."
"Ta không chép...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=17]

Dù có chết ta cũng không chép..."
Thôi Xán chỉ mới nhìn lướt qua nội dung lá thư đã mặt mày tái nhợt.
Ta cười cười, dí đầu nhọn của trâm cài vào sau đầu hắn ta, ghé sát vào tai hắn ta thì thầm: "Thôi đại ca, ngươi đoán xem, ta cần dùng bao nhiêu sức mới có thể đâm xuyên qua đây?"
Thôi Xán run rẩy, cuối cùng giọng cũng yếu đi: "Tân Hỉ... Nếu ta chép xong, ngươi sẽ tha cho ta chứ?"
"Thôi đại ca, nếu ngươi chép xong, thì coi như giúp ta. Ta cũng có nhược điểm trong tay ngươi, sau này chúng ta cùng hội cùng thuyền."
Thôi Xán không do dự nữa, run rẩy cầm bút chép lại, chẳng bao lâu đã viết xong.
Ta giơ tờ giấy lên, soi dưới ánh nến so với bản gốc.
Tiểu Tam nói đúng, mấy kẻ đọc sách này đúng là có học vấn thật.
Trâm cài xuyên từ sau đầu Thôi Xán, đâm thẳng ra miệng, đâm thủng cả lưỡi hắn ta.
Giọng ta văng vẳng như lệ quỷ đòi mạng trong phòng: "Đại nhân không nên chết. Kẻ đáng chết là các ngươi."
Thu Hồng hoảng loạn đến phát điên, liều mạng giãy giụa muốn đẩy Thôi Xán ra. Mới khi nãy còn nâng niu gọi hắn ta là bảo bối, bây giờ đã không cần hắn ta nữa rồi.
Đúng là đàn bà thay đổi nhanh thật.
"Tân Hỉ... Là lỗi của hắn... Hắn mong ngươi chết đi... Đợi ngươi chết rồi sẽ đến xin Thượng thư bạc lẫn quan chức... Hắn không phải người, hắn là súc sinh…”
"Ngươi còn nhớ không? Lúc nhỏ ta đối xử với ngươi không tệ..."
"Tân Hỉ, tha cho ta đi, ta sẽ không nói ra đâu, ta sẽ lập tức quay về thôn..."
Ta cẩn thận gấp bức huyết thư lại, nâng niu như báu vật nhét vào lòng, rồi đưa tay lạnh lẽo bóp lấy cổ Thu Hồng.
"Trước đây ta ngu dốt, ta biết chứ, các ngươi đều xem ta là kẻ ngốc. Các ngươi đối tốt với ta, là vì muốn ta làm lụng kiếm tiền giúp các ngươi.”
"Như thế không gọi là tốt với ta. Chỉ có đại nhân mới thật sự đối tốt với ta.”
"Đại nhân từng nói, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.”
"Ngươi đã thấy rồi, vậy thì phải chết."
Thu Hồng trợn trừng mắt, tràn đầy tuyệt vọng.
"Nhưng ngươi vừa nói sẽ tha cho bọn ta..."
"Ta lừa ngươi đó, ngươi lại còn tin thật sao?"
Thu Hồng trợn trừng mắt, tắt thở.
Ta lau nước mắt, bước ra ngoài.
Ngoài trời mưa xối xả, như thể ông trời cũng khóc cùng ta.

Bình Luận

0 Thảo luận