31
Ba tháng sau, chúng ta đến được nước láng giềng.
Xe ngựa dừng trước cổng một phủ đệ nguy nga lộng lẫy.
Hà Húc vừa bước xuống xe, mấy chục gia đinh do quản gia dẫn đầu lập tức cúi rạp người, cung kính hô "Lão gia", rồi đồng loạt quay sang ta gọi một tiếng "Phu nhân".
Hà Húc chỉ khẽ "Ừm" một tiếng, hiên ngang sải bước vào phủ. Con Hải Đông Thanh hắn nuôi đột ngột sà xuống từ không trung, vững vàng đáp lên mu bàn tay hắn…
Tiểu Tam thấy ta há hốc miệng to hơn cả nắm đấm, bèn thì thầm: "Ngài ấy tham mười mấy năm nay rồi, kho bạc riêng trong phủ chỉ còn lại chút tiền lẻ, tất cả những thứ hào nhoáng này chỉ để che mắt thiên hạ thôi. Ngài ấy xảo quyệt lắm."
Tôn thị vệ khoanh tay gật gù.
"Ừm, vốn dĩ mấy thứ này để dành cho hai chúng ta. Giờ thì hay rồi, cuối cùng vẫn rơi vào tay đại nhân."
"Số chúng ta đúng là khổ, cả đời chỉ biết làm trâu làm ngựa cho ngài ấy."
Ta cũng gật đầu theo.
"Ta cũng vậy…"
"Ban ngày làm phu nhân, ban đêm làm trâu ngựa…"
[Hoàn Chính Văn]
Ngoại truyện
1
Mãi rất lâu sau này, ta mới biết.
Ban đầu, Hà Húc vốn không định tự cứu mình. Hắn sống sót bao năm nay, chẳng qua chỉ vì bị ý niệm báo thù thúc đẩy mà thôi.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là vào ngày Hà Húc bị xử trảm, sẽ công khai lật lại vụ án của nhà Lục gia, tiết lộ thân phận thực sự của hắn, khiến kinh thành đại loạn. Cuối cùng, Hà Húc sẽ nghĩa khí hy sinh, xuống hoàng tuyền đoàn tụ với cha nương.
Chính sự xuất hiện đột ngột của ta đã phá vỡ kế hoạch đó, khiến hắn có thêm lý do để tiếp tục sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=19]
2
Ta từng nghĩ rằng những ngày tháng như thế này có thể kéo dài cả đời.
"Sao ngươi để lại nhiều bạc như vậy cho Tiểu Tam và Tôn đại ca như vậy?"
Hà Húc chỉ về phía Tiểu Tam đang ngủ ngon lành trên cành cây bên ngoài, chậm rãi nói:
"Năm đó là lão hoa công trong phủ cứu ta. Để bảo vệ ta, ông ấy đã tự tay giết chết con trai út của mình."
"Còn Tiểu Tam, hắn chính là con trai cả của ông ấy. Khi đó, Tiểu Tam đang tập võ trong quân doanh. Trước khi chết, phụ thân hắn đã gọi hắn về, giao phó ta cho hắn."
"Lần đầu tiên gặp ta, Tiểu Tam nói rằng: ‘Nếu đệ đệ ta đã chết vì ngươi, vậy từ nay ngươi chính là đệ đệ của ta.’"
"Còn Tôn Nhị, hắn là người được mẫu thân ta cứu sống. Hắn lớn lên cùng ta từ nhỏ. Khi xưa, tộc Côn Luân đã cấu kết với Thừa tướng để hại phụ thân ta."
"Sau khi làm Thượng thư, ta từng dẫn theo Tôn Nhị đến tiêu diệt bộ tộc Côn Luân, biến tất cả bọn chúng thành nô lệ. Khi rời khỏi Côn Luân, có một kẻ da đen suýt nữa giết chết ta, là Tôn Nhị đã đỡ nhát kiếm đó thay ta."
Ta đỏ mắt, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt Hà Húc.
"Bao năm qua, ngươi cũng chẳng dễ dàng gì…"
Hà Húc cười cợt nhả, lại bắt đầu ngâm nga một khúc hát.
"Đau lòng ta sao? Vậy thì lên giường nói tiếp nhé?"
3
Nhiều năm sau, ta và Hà Húc có một đứa con.
Một ngày nọ, nó hỏi Hà Húc: "Cha, cha thích nương ở điểm nào vậy? Nương vừa quê mùa vừa ngốc nghếch…"
Hà Húc búng nhẹ vào trán nó.
"Ai nói nương con ngốc hả? Nếu không có nương con, thì cũng chẳng có cha con ngày hôm nay đâu."
"Vậy cha nói đi, vì sao cha thích nương ạ? Nương cũng đâu có xinh đẹp…"
Hà Húc lười biếng tựa vào ghế, hưởng thụ ánh nắng ấm áp, nhắm mắt lại nói: "Không ai quy định rằng một bông hoa nhất định phải trở thành hướng dương hay hoa hồng."
"Nếu con từng trải qua tuyệt vọng tột cùng, từng đối mặt với tội ác ghê tởm nhất, thì con sẽ hiểu, khi nhìn thấy ánh sáng, lòng tốt, và một tâm hồn đẹp đẽ, nội tâm sẽ rung động đến nhường nào."
"Tân Hỉ không phải người đẹp nhất, nhưng nàng đã khiến ta hiểu rằng, trên cõi đời nhạt nhẽo này, vẫn có người đang sống một cách sâu sắc và chân thành."
[Toàn Văn Hoàn]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận