13
“Đây là do Thượng thư đại nhân cho à?”
Người gác ngoài phủ là Tôn thị vệ, y sờ chuôi đao, ánh mắt không mấy thân thiện trừng Thôi đại ca.
Thôi đại ca có chút sợ hãi, kéo ta lùi về phía xe ngựa.
“Đại nhân là người tốt, số bạc này huynh cứ cầm lấy mà thuê nhà, đã đến kinh thành rồi thì cứ yên tâm học hành.”
Thôi đại ca cầm bạc lật qua lật lại xem xét, còn đưa lên miệng cắn thử, xúc động không thôi.
“Tân Hỉ, ta thật không ngờ muội có bản lĩnh thế này. Thượng thư là người thế nào chứ, vậy mà lại đối xử tốt với muội như vậy.”
“Chúng ta đã bám được vào một quý nhân như thế, sau này coi như cũng có chỗ dựa ở kinh thành rồi. Muội có nói với ngài ấy chuyện ta thi cử không?”
Ta ngơ ngác đáp: “Có nói rồi mà, sao thế?”
“Tốt quá! Nếu đại nhân thật sự coi trọng muội, ngài ấy nhất định sẽ giúp ta một tay, như vậy kỳ thi mùa thu này ta có hy vọng rồi!”
Nghĩ đến những người nương nhờ Hạ Húc làm việc, mỗi lần ra tay đều là vạn lượng vàng, ta vội lắc đầu.
“Thôi đại ca, đại nhân là người tốt, nhưng ngài ấy đòi giá cao lắm. Chúng ta không có tiền trả, ngài ấy sẽ không giúp huynh đâu!”
Thôi đại ca bỗng dùng ngón tay vuốt nhẹ mu bàn tay ta, rồi nháy mắt cười đầy ẩn ý.
"Đó là với người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=9]
Muội ở ngay bên cạnh đại nhân, chỉ cần hầu hạ chu đáo, làm ngài ấy vui vẻ, chẳng lẽ lại không được ban thưởng chút lợi lộc hay sao?"
Thấy ta vẫn do dự, Thôi đại ca cũng không ép nữa, chỉ lẳng lặng cất bạc đi.
"Tân Hỉ, muội ra ngoài cũng lâu rồi, mau quay về hầu hạ đại nhân đi. Ta đi tìm phòng trọ, có gì để sau hẵng nói."
Nghĩ đến việc Thôi đại ca lần đầu đặt chân đến kinh thành, ta có chút lo lắng.
“Nơi này huynh còn lạ lẫm, hay là để muội đưa huynh đi…”
Sắc mặt Thôi đại ca hơi mất tự nhiên, xua tay rồi nhanh chóng leo lên xe ngựa.
“Không cần, ta tự lo được, muội về đi.”
Nhìn theo xe ngựa càng lúc càng xa, ta cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Giữa kinh thành rộng lớn này, cuối cùng ta cũng có người thân, cảm giác làm việc cũng hăng hái hơn hẳn.
14
Thôi đại ca thuê một căn nhà nhỏ trong kinh thành.
Không lớn, nhưng cũng đủ để ở.
Hạ Húc đã quen được ta hầu hạ, không thích người ngoài đến gần.
Vậy nên ta rất ít khi ra khỏi phủ, chỉ có thể tranh thủ lúc đi mua thức ăn để nói chuyện với hắn một chút.
Thôi đại ca dường như rất hứng thú với Hạ Húc, luôn dò hỏi ta về sở thích và tính tình của hắn.
Ta nghĩ Thôi đại ca biết ơn đại nhân, nên có gì cũng kể, còn khuyên hắn chăm chỉ học hành, sau này có cơ hội nhất định phải báo đáp đại nhân.
Thôi đại ca là người biết ơn, hắn mỉm cười đồng ý, còn viết một bức thư nhờ ta chuyển cho đại nhân.
“Đây là gì vậy?”
Ta biết chút chữ, có thể đọc được những câu đơn giản, nhưng chữ quá phức tạp thì không nhận ra.
“Tân Hỉ, đại nhân đối tốt với muội như vậy, ta đương nhiên phải cảm tạ ngài ấy. Muội đưa thư này cho đại nhân, ngài ấy sẽ hiểu ý ta.”
Ta gật đầu, đến bữa ăn thì đưa thư cho Hạ Húc.
Hắn xé thư ra xem, chỉ liếc qua một cái rồi đặt xuống, cũng không nói gì thêm.
15
Mùa thu năm sau, Thôi đại ca trượt kỳ thi.
Khi nhận được tin, ta xin đại nhân cho nghỉ một canh giờ để đến an ủi hắn.
Trong căn nhà nhỏ, Thôi đại ca đã uống rất nhiều rượu. Thấy ta đến, hắn đỏ hoe hai mắt, chất vấn ta.
“Tân Hỉ, tại sao muội không cầu xin đại nhân giúp ta? Chuyện này đối với ngài ấy chẳng qua chỉ là một cái búng tay, tại sao ngài ấy lại không giúp ta?”
Thôi đại ca đã say, nói toàn những lời hồ đồ.
Ta vắt khăn lau mặt cho hắn, rót một chén trà đặt vào tay.
“Thôi đại ca, không sao đâu, năm nay không đỗ thì còn năm sau, năm sau nữa. Học vấn của huynh cao như vậy, chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ thành công…”
“Năm sau, năm sau nữa cái gì?”
Thôi đại ca đột nhiên đứng bật dậy, dùng khuỷu tay ghìm cổ ta, đè ta xuống giường, mắt đỏ ngầu: “Tân Hỉ, muội có biết ta năm nay bao nhiêu tuổi không? Hai mươi lăm rồi, ta đã hai mươi lăm rồi! Ta không còn nhiều năm sau nữa, ta nhất định phải đỗ năm nay!”
“Nhưng năm nay đã có bảng rồi…”
Thôi đại ca ghé sát lại, giật miếng vải che mặt ta xuống, ánh mắt mơ hồ.
“Tân Hỉ, không phải vẫn còn muội sao?”
“Ta?”
“Đúng là phú quý dưỡng người. Ngày trước đen đúa xấu xí, thế mà được đại nhân nuôi hai năm, da dẻ cũng trắng trẻo, có chút dáng dấp của người kinh thành rồi…”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận