Sư muội mới đến chính là một kẻ lười biếng bậc nhất.
Ta thúc giục các sư đệ, sư muội chăm chỉ tu luyện, nàng ta lại than phiền ta cứng nhắc, khô khan, chẳng hề có chút tình người.
Lần vô tình xông vào cấm địa u tối, ta xông lên dẫn đường, nàng ta liền bóng gió chê ta thích phô trương, không để người khác có cơ hội thể hiện, khiến cả tông môn đều sinh lòng bất mãn với ta.
Sau đó, trong đại hội tông môn, sư muội bỗng nhiên Kim Đan bộc phát, đánh bại ta, đoạt lấy vị trí đứng đầu.
Khi cận kề cái ch.ết, trước mắt ta bỗng hiện ra mấy dòng chữ...
【Nữ chính thì đã sao, chẳng phải cũng là bại tướng dưới tay tiểu A La của chúng ta mà thôi!】
【Ngày nào cũng xen vào chuyện người khác, cản trở tiểu A La yêu đương, nhìn mà bực ch.ết!】
【Ch.ết hay lắm, chắc nàng ta đến ch.ết còn không hiểu, càng lo chuyện bao đồng, A Lạc của chúng ta càng thu được nhiều vận khí, đúng là đồ ngốc!】
Mở mắt lần nữa, ta đã trở về ngày sư muội vừa bước chân vào tông môn.
1
Ký ức cuối cùng của ta ở kiếp trước là cơn đau dữ dội khi lục phủ ngũ tạ.ng bị chấn nát.
Ta ngã vào vũng m.áu, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Lục Thanh La cách đó không xa đang được mọi người chúng tinh phủng nguyệt vây quanh, tung hô.
“Sư muội, Kim Đan của muội đã bộc phát rồi!”
“Từ nay muội chính là đại sư tỷ của chúng ta!”
…
Mở mắt lần nữa, trước mắt là khung cảnh quen thuộc khiến ta khẽ sững lại.
“Ngưỡng mộ danh tiếng sư tỷ đã lâu, sau này mong sư tỷ chỉ bảo nhiều hơn nhé.”
Lục Thanh La nhiệt tình tiến tới khoác lấy tay ta, tinh nghịch chớp mắt.
Cùng lúc đó, trước mắt ta bỗng hiện lên mấy dòng chữ....
【Tiểu A La đáng yêu quá, đúng là nữ chính truyện đoàn sủng!】
【Hứ, cái gì mà đại sư mới chả tỷ, chẳng phải sau này cũng sẽ bại dưới tay tiểu A La thôi sao.】
Ta khép mắt lại, nhất thời không phân rõ đây là ảo giác hay thực.
Mãi cho đến khi hơi ấm từ cánh tay truyền đến, kéo ta về với hiện thực.
Ta giật mình hoàn hồn, ánh mắt dừng trên gương mặt tươi tắn của.
Kiếp trước, khi Lục Thanh La vừa mới tới Huyền Thiên Tông, nàng ta cũng mang dáng vẻ chân thành như vậy.
Khi ấy, ta vẫn là đại sư tỷ của Huyền Thiên Tông, thay sư tôn chưa xuất quan chỉ dạy sư đệ, sư muội tu luyện.
Không ngờ, một người thoạt nhìn ngoan ngoãn nghe lời như Lục Thanh La lại là kẻ không chịu bị quản thúc, lười biếng nhất.
Ta thúc giục mọi người chăm chỉ tu luyện, nàng ta liền nhỏ giọng than phiền ta cứng nhắc, khô khan, chẳng có chút tình người.
Ta làm theo lời sư tôn dặn, bắt họ tập luyện thêm, lại khiến ai nấy càu nhàu bất mãn.
“Sư tỷ, chúng ta cũng là người, cũng biết mệt chứ, ngày nào tỷ cũng kè kè theo dõi như canh phạm nhân vậy.”
“Chúng ta đâu có thiên phú như sư tỷ, tất nhiên tỷ sẽ không hiểu nỗi khổ của những kẻ tư chất tầm thường như bọn ta.”
Từ đó, trong tông môn dường như đã nhen nhóm thành kiến đối với ta.
Ta chỉ nghĩ bọn họ còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nên không để trong lòng.
Về sau, Lục Thanh La dẫn mọi người vô tình xông vào cấm địa u tối, ta vội đến cứu, chắn hết mọi nguy hiểm trước người họ.
Vậy mà nàng ta lại nhoẻn miệng cười rồi nói với giọng điệu hồn nhiên: “Đại sư tỷ, nghe nói năm xưa sư tôn từng để tỷ ở cấm địa u tối mấy ngày để rèn luyện đan điền, sau khi ra ngoài, tu vi tỷ tăng tiến rất nhiều, nhưng các sư huynh sư tỷ khác chưa từng vào đó.”
“Cổ nhân có câu, thực tiễn sinh chân tri. Tỷ bảo vệ mọi người quá rồi, cũng nên để các sư huynh sư tỷ khác rèn luyện thêm chứ.”
Khi ấy, ta không nghe ra ẩn ý, cũng không chú ý đến ánh mắt khác lạ của mọi người.
Để bảo vệ họ, ta âm thầm dùng phân thân dọn sạch không ít yêu ma và cạm bẫy phía trước, khiến họ tưởng rằng cấm địa u tối chẳng nguy hiểm bao nhiêu.
Mãi sau này, ta mới hiểu lời Lục Thanh La chính là ngầm chê ta thích phô trương.
Trong Huyền Thiên Tông có một quy tắc bất thành văn, ai đứng cao hơn sẽ được giữ ngôi đại đệ tử của sư tôn.
Trong mắt họ, ta được sư tôn phá lệ cho vào cấm địa u tối, sau khi trảm yêu trừ ma mà thăng tiến, nhưng lại cố tình không cho sư đệ sư muội cơ hội rèn luyện để chiếm giữ vị trí đại đệ tử.
Không ai biết rằng, sau khi sư tôn xuất quan, biết chuyện này đã nổi giận, còn ta một mình gánh hết áp lực và chịu phạt.
Nhớ lại chuyện kiếp trước, đến khi hoàn hồn thì ta đã đứng trước cửa luyện công trường.
Bình luận lại hiện ra...
【Tới rồi tới rồi, nữ chính phiền phức này lại tới!】
【Mau chửi đi, chửi càng dữ thì tu vi của con gái tao càng cao, còn thu về được lòng người, đúng là một mũi tên trúng hai đích!】
Ta bừng tỉnh, đưa mắt nhìn vào sân.
Giống hệt kiếp trước, mọi người tụm lại nói cười, lười nhác chẳng chịu luyện công.
Nếu ta không nhắc nhở, bọn họ có thể cứ thế mà lãng phí thời gian.
Nhìn từng gương mặt non trẻ ấy, ta không kìm được mà nhớ đến những lời oán trách sau lưng kiếp trước—
Phiền phức, nhiều chuyện, con mụ sư tử Hà Đông…
Khẽ cười giễu, ta từng dốc hết tâm sức chỉ dạy từng chiêu thức, từng lời khuyên răn, đổi lại là tiếng than trách, thậm chí cuối cùng chỉ làm nền cho Lục Thanh La.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-v-n-l-n-ch-nh&chuong=1]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận