Nửa đêm, cửa phòng bị gõ mạnh.
Khi xuất phát, bọn họ oai phong bao nhiêu, lúc quay về thì chật vật bấy nhiêu.
Kẻ gãy chân, người gãy tay.
Lục Thanh La đứng ở hàng đầu, khóc đến vô cùng thương tâm: “Đại sư tỷ, ta gửi cho tỷ bao nhiêu truyền âm, sao tỷ không đến cứu người chứ?”
Ta vào phòng tìm ra truyền tín thạch.
Vừa cảm ứng, vô số tin cầu cứu ùn ùn tràn đến.
Nàng ta lau nước mắt, khóc lóc nghẹn ngào: “Đại sư tỷ, nhiều sư huynh sư tỷ bị thương nặng lắm, nếu tỷ đến cứu chúng ta, mọi người đã không bị thương rồi.”
Ta không đáp, chỉ nhàn nhạt liếc nàng ta một cái.
Lần này ta nghe ra, những lời tưởng chừng thân thiết than khóc ấy kỳ thực từng câu từng chữ đều là trách ta không kịp thời cứu người.
Nhưng bằng gì chứ, ta đâu nợ gì bọn họ.
Thế mà vì mấy câu nói của Lục Thanh La, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn ta lại thêm vài phần oán trách.
Ta khẽ nhếch môi, vung tay một cái.
Vô Ảnh Kính lơ lửng giữa không trung, trong kính hiện rõ lối vào cấm địa u tối, bên cạnh là bia đá khắc bốn chữ “Cấm Chỉ Tiến Nhập” sáng rõ rành rành.
Ta lạnh lùng nhìn quét qua mọi người: “Chữ khắc trên bia là để trang trí sao?”
“Theo điều thứ chín của tông quy, kẻ tự tiện xông vào cấm địa sẽ bị phạt roi ba mươi.”
“Không có sự cho phép của sư tôn, ai cho các ngươi gan dám xông vào cấm địa?”
Hiện trường lập tức im phăng phắc.
Vài ánh mắt mơ hồ liếc về phía Lục Thanh La.
Gương mặt đáng thương của Lục Thanh La khẽ thoáng qua một tia cứng đờ, nhưng nước mắt lại càng rơi dữ dội: “Sư tỷ, là ta không tốt.”
“Ta thấy các sư huynh sư tỷ bị kẹt mãi, tu vi không tiến triển nên nghĩ nếu vào cấm địa u tối như đại sư tỷ ắt sẽ được tăng tiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-v-n-l-n-ch-nh&chuong=3]
Trong lúc nóng vội mới nghĩ ra chủ ý này, tất cả là lỗi của ta, tỷ muốn phạt thì phạt ta, không liên quan gì đến người khác!”
Trong lời nói, vừa tỏ ra mọi hành vi của mình là vì người khác, vừa thuận tiện gánh hết lỗi về mình.
Chiêu này rất hiệu quả.
Những người vừa rồi còn oán trách nàng ta giờ gương mặt lại hiện vẻ áy náy.
Có kẻ lên tiếng bênh vực: “Không liên quan đến Lục sư muội, muốn phạt thì phạt ta, chính ta rủ mọi người vào!”
“Là ta làm, đại sư tỷ cứ phạt ta là được!”
Người đứng ra nhận tội càng lúc càng nhiều, ai nhìn vào cũng phải khen một câu tình nghĩa sâu nặng.
Ta nhìn tất cả, chỉ thấy chua chát khôn cùng.
Ta vẫn nhớ lễ tế tông môn kiếp trước, mọi người ham chơi đánh vỡ chiếc bình tử kim vốn sẽ được thả vào Hồ Lưu Ly để thanh tẩy yêu khí.
Kết quả là toàn bộ yêu hồn mà tông môn đã gom góp suốt một năm đều thoát ra.
Trước cơn thịnh nộ của các tông môn khác, không ai dám đứng ra nhận lỗi.
Ánh mắt lại đồng loạt dồn về phía ta.
Cuối cùng, chỉ mình ta gánh toàn bộ trách nhiệm, chịu năm mươi roi thần, suýt nữa không qua nổi.
Khi đó chẳng thấy ai chịu tỏ ra có nghĩa khí như hôm nay.
Những gì ta đã làm cho họ, từng việc từng việc, lại chẳng bằng vài lời hoa mỹ của một kẻ mới đến.
Ta đè nén nỗi mỉa mai trong lòng, ánh mắt lướt qua từng gương mặt quen thuộc trước cửa, giọng nói càng trở nên lạnh lẽo:
“Nếu đã vậy, ai cũng có tội, ai cũng phải chịu phạt.”
4
Sau hôm đó, thái độ của toàn bộ tông môn đối với ta trở nên vi diệu khác thường.
Có kính sợ, nhưng trong ánh mắt ấy lại xen lẫn chán ghét và phản cảm.
Ta giả vờ như không thấy, ngày ngày chỉ lặng lẽ một mình tĩnh tọa tu luyện.
Cho đến hôm sư tôn xuất quan, ta đã ra cửa động chờ đón từ sớm, lại nghe bên trong vang lên giọng nữ trong trẻo: “Sư tôn, trong động của người chẳng có gì cả, thật là nhàm chán.”
“Con mang cho người mấy con rối bóng dưới núi, để con biểu diễn cho người xem nhé?”
Nghe thấy giọng Lục Thanh La, bước chân ta khựng lại.
Động phủ sư tôn bế quan vốn có đặt kết giới, toàn tông môn không ai giải được, với tu vi hiện tại của Lục Thanh La lại càng không thể… trừ phi…
Là sư tôn chủ động mở kết giới cho nàng ta vào.
Nắng sớm rọi vào cửa động, mơ hồ in bóng dáng nàng.
Chỉ thấy nàng cầm mấy con rối bóng đong đưa qua lại, chơi đến say mê.
Còn vị sư tôn vốn tâm như nước lặng ấy, khóe môi khẽ cong, trong mắt mang theo nét bất đắc dĩ cùng chút bao dung.
Khác hẳn với hình ảnh trong ký ức về một người đã nhặt ta về tông môn, dạy ta tu hành rằng “không vui vì vật, không buồn vì mình”.
Ta nhìn đến thất thần, vô thức cất tiếng gọi: “Sư tôn.”
Tạ Vô Uyên nghe tiếng, nhìn sang, thoáng ngẩn ra rồi ánh mắt lại trở về bình thản như trước.
Lục Thanh La lon ton kéo tay người bước lại: “Đại sư tỷ, tỷ cũng đến tìm sư tôn chơi sao?”
Ta rũ mắt: “Sư tôn bế quan xong, ta theo lệ đến bẩm báo tình hình tông môn.”
“Vậy à, thế ta đi trước, hai người cứ lo chính sự nhé.”
Vừa dứt lời, nàng nhét mấy con rối bóng vào tay sư tôn, rồi như con cá nhỏ linh hoạt, lướt đi xa dần.
“Đi thôi.” Sư tôn vẻ mặt không đổi, ôm theo rối bóng trở về tịnh phòng, quen tay bỏ chúng vào tầng thứ hai của chiếc hộp gỗ.
Vô tình ta ngẩng đầu nhìn, phát hiện chiếc hộp vốn dùng để cất giữ điển tịch của tông môn, giờ lại chất đầy những món đồ lạ kỳ.
Ai tặng, đã quá rõ ràng.
Ánh mắt ta tối lại, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực chưa từng có.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận