Thuở nhỏ ta vốn nghịch ngợm phá phách, lũ trẻ trong thôn thấy ta đều chạy tránh thật xa, chỉ có nhi tử Hạ Vân Chu của Hạ nương chịu chơi cùng ta.
Trong ấn tượng của ta, Hạ Vân Chu là một tiểu tử mũm mĩm, vậy mà thiếu niên trước mắt lại có khuôn mặt tuấn tú đến mức thái quá. Điều quan trọng hơn cả là, ngày ấy ta tận mắt chứng kiến cái ch.ết của toàn thôn, mà không hề thấy ai sống sót.
Có lẽ đoán được sự nghi hoặc của ta, y cười, nhún vai: "Ta may mắn thôi. Hôm ấy, đúng lúc có gánh hát tới thị trấn, ta chạy đi xem náo nhiệt nên thoát nạn."
Chuyện sinh tử vốn luôn mang theo một nỗi đau khó nói.
Dù giọng điệu Hạ Vân Chu nhẹ nhàng, ta vẫn thấy nơi đáy mắt y thoáng qua một tia u buồn.
Ta biết y không muốn ta đau lòng, liền ngầm hiểu, không nhắc lại những ký ức nặng nề ấy.
8
Ta mới đến, chẳng mấy rõ tình hình dưới chân núi.
Nhờ sự sắp xếp của Hạ Vân Chu, ta ở lại quán trọ hai ngày.
Y rất quen thuộc nơi này, nên hai ngày ấy đều dẫn ta đi khắp nơi dạo chơi.
Trên đường, không ít người chào hỏi Hạ Vân Chu, lúc ấy ta mới biết y là an hồn sư có tiếng mười dặm tám làng. Bởi đã giúp vô số vong linh yên nghỉ nơi cửu tuyền, y trở thành người được dân chúng vô cùng kính trọng.
Biết được người bạn thuở nhỏ không chỉ còn sống mà còn có bản lĩnh nuôi thân, ta vừa mừng vừa càng kiên định theo đuổi sứ mệnh của mình.
Vì thế, đêm ngày thứ ba, ta để lại một phong thư trên đầu giường, nhưng vừa bước ra khỏi quán trọ liền chạm mặt Hạ Vân Chu.
"A Nghi, sao nàng biết ta về?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-v-n-l-n-ch-nh&chuong=6]
Là cố ý xuống đón ta sao? Chẳng lẽ chúng ta tâm linh tương thông?"
Y cười tươi, trong lòng ôm mấy củ khoai nướng bốc hơi nóng nghi ngút.
Rõ ràng là đêm khuya, vậy mà ta lại thấy như có ánh nắng tràn ngập.
Mà ánh sáng ấy, chiếu rõ nỗi chột dạ vì muốn ra đi không lời từ biệt của ta, đến mức chẳng còn chỗ trốn.
Quả nhiên, khi nhìn thấy bọc hành lý trong tay ta, nụ cười trên môi Hạ Vân Chu vụt tắt, thay bằng vẻ kinh ngạc và ấm ức.
"A Nghi, nàng định bỏ ta lại một mình sao?"
Từ khi làm đại sư tỷ, ta luôn quang minh lỗi lạc, gặp cảnh phải thu dọn hậu quả cho đám sư đệ sư muội gây họa cũng chưa từng hoảng loạn. Vậy mà lúc này, đối diện gương mặt ấm ức của y, ta lại lần đầu rối loạn, vô thức giấu bọc đồ ra sau lưng: "Ta… ta không có…"
Y hiển nhiên không tin: "Thế nàng cầm hành lý làm gì?"
Ta thật sự không sao biện bạch nổi.
Thấy vậy, Hạ Vân Chu càng ấm ức hơn: "A Nghi, rõ ràng nàng muốn bỏ ta lại, nàng làm vậy tổn thương lòng ta lắm biết không?"
Ta buộc bản thân phải bình tĩnh, lựa lời khuyên giải: "Ta đi trừ yêu diệt ma, dọc đường gió dập mưa vùi, ngươi là phàm nhân, sẽ bị thương mất."
Hạ Vân Chu không nghe, y giơ tay đếm từng ngón, nói như chảy nước: "Ta không phải phàm nhân bình thường đâu."
"Thứ nhất, ta biết làm phép an hồn. Sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường, chỗ cần dùng tới ta còn nhiều."
"Thứ hai, ta giỏi lấy lòng người. A Nghi, dọc đường nàng ắt không tránh khỏi phải giao tiếp với người khác, mà nàng lại trầm tính, chuyện xã giao cứ để ta lo."
"Thứ ba, nàng tu vi cao thâm, ta tin nàng nhất định sẽ bảo vệ ta chu toàn."
"Thứ tư, xưa nay có câu nam nữ phối hợp, làm việc chẳng mệt. Ta đi cùng nàng sẽ không cô đơn, lại còn tăng hiệu suất diệt yêu."
"Thứ năm, ai nói chỉ tu sĩ mới có giấc mộng cứu thế? Ta là phàm nhân, cũng có chí hướng lớn lao. Từ nhỏ, ước mơ của ta chính là thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp."
"Tổng kết lại, không ai hợp đi trừ yêu diệt ma cùng nàng hơn ta đâu."
Cái miệng nhỏ của Hạ Vân Chu luyên thuyên không ngớt, cuối cùng ta bị y xoay vòng vòng.
Đến khi tỉnh táo lại, Hạ Vân Chu đã thu dọn xong hành lý, đứng cạnh ta sẵn sàng xuất phát.
Nhìn vào ánh mắt háo hức của y, ta chỉ còn cách chấp nhận số phận, dẫn y cùng đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận