6
Ta sững sờ đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, đến khi quay về tông môn thì trăng đã vươn cao treo lơ lửng giữa trời.
Khắp tông môn sáng rực ánh đèn. Mặc Tuần đang bị đám đông vây quanh uống rượu, trong ngoài môn đều vui mừng chúc mừng ngày hắn trở về.
Bên cạnh hắn là Lục Thanh La, dường như đang nói điều gì, Mặc Tuần cúi người, phối hợp lắng nghe.
Từ góc nhìn của người khác, Lục Thanh La gần như hoàn toàn tựa vào lòng hắn.
Nam thanh nữ tú đứng cạnh nhau, vốn đã khiến người ta khó lòng rời mắt.
Giữa đám đông, có kẻ uống say hô lớn: “Gần thế này, coi chừng hôn luôn đó nha!”
Trong tiếng cười ồn ào, mặt Lục Thanh La đỏ ửng đến tận mang tai, Mặc Tuần chỉ mỉm cười, đưa tay che nàng ra phía sau.
Ta đứng trong bóng tối, nhìn cảnh náo nhiệt trước mắt, không hiểu sao lại nhớ về những ngày đầu mới vào tông môn.
Thuở nhỏ, từng có một thời yêu ma hoành hành nhân gian. Ta và Mặc Tuần đều mồ côi từ tấm bé, được đưa về tông môn khi là hai đứa nhỏ nhất.
Cả ta và hắn đều từng tận mắt chứng kiến gia tộc bị diệt môn. Hắn rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, rõ ràng chính mình cũng sợ đến ch.ết điếng, vậy mà vẫn nuốt nước mắt, an ủi ta: “A Nghi đừng sợ, ta sẽ chăm chỉ tu luyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-v-n-l-n-ch-nh&chuong=5]
Đợi ta lớn, nhất định sẽ gi.ết sạch bọn yêu quái ác độc kia.”
Tu luyện vốn chẳng dễ dàng, với hai đứa nhóc lại càng muôn phần gian nan.
Năm sáu tuổi, để cầm nổi thanh trọng kiếm cao hơn cả người, lòng bàn tay ta thường bị mài đến rớm máu, đóng vảy.
Mặc Tuần khi ấy mới tám tuổi, học theo dáng vẻ mẫu thân mình, cẩn thận cầm kim chỉ, may cho ta một đôi bao tay hở ngón để tiện cầm kiếm.
Chúng ta nương tựa vào nhau, liều mạng rèn luyện, móc ngoéo hẹn sẽ cùng nhau diệt sạch yêu ma thiên hạ, mang lại yên bình cho bách tính.
Sau này, khi lớn hơn đôi chút, cả ta và hắn đều bước vào tuổi biết rung động.
Những thay đổi mơ hồ khiến ta bối rối, là Mặc Tuần đã chủ động nắm tay ta, nói rằng hắn thích ta, muốn cùng ta mãi mãi ở bên nhau.
Ngần ấy năm chung sống, ta biết rõ con người hắn, nên đã đặt trọn niềm tin nơi hắn.
Vậy mà hôm nay, ta mới biết, trong mắt hắn, ta chỉ là một nữ nhân lạnh tâm lạnh máu.
Ta không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế.
Ta đứng yên rất lâu, đến khi hoàn hồn thì đám đông đã gần tan hết.
Trước mặt Mặc Tuần, mấy vò rượu đều đã cạn, hắn bước đi loạng choạng.
Ta vô thức tiến lên, nhưng Lục Thanh La đã nhanh chân đỡ lấy.
“Sư huynh, huynh say rồi, để muội đưa huynh về phòng nhé.”
Nửa người Mặc Tuần dựa vào nàng ta, ta lặng lẽ theo sau, đưa hắn trở về.
Trên đường, hắn vẫn thì thầm điều gì đó, ta ở xa không nghe rõ, chỉ thấy hắn bỗng cúi đầu, hôn lên môi Lục Thanh La.
Lục Thanh La ngây ra một thoáng, rồi lập tức đáp lại nụ hôn ấy.
Ta ch.ết lặng tại chỗ, để mặc hàng chữ trước mắt rộn ràng reo hò:
【Ngọt quá trời ơi, CP của ta cuối cùng cũng hôn nhau rồi!】
【Tạ Quân Nghi là kẻ thích bị ngược sao! Người ta hôn ngay trước mặt mà nàng ta vẫn mặt không biến sắc???】
【Chắc trong lòng đang nôn ra máu ấy chứ! Người mình thích, và cả người thích mình, đều bỏ rơi nàng ta… Dù sao kết cục cũng là ch.ết, nếu là ta thì tìm chỗ kết liễu cho rồi.】
…
Đêm khuya, ta nằm trên giường, trằn trọc lăn qua lộn lại, không sao ngủ nổi.
Cảnh hai người hôn nhau, cùng những hàng chữ kia như quỷ dữ bám chặt tâm trí ta.
Ngày trước, dù cuộc sống có gian nan đến đâu, ta cũng chưa từng nghĩ đến cái ch.ết.
Tuy lòng đau vì Mặc Tuần đổi dạ, nhưng tình ái vốn là thứ ta xem nhẹ nhất. Ta chỉ cho phép bản thân buồn bã đôi chút mà thôi.
7
Trời còn chưa sáng, ta đã khởi hành rời khỏi Huyền Thiên Tông.
Việc đầu tiên sau khi xuống núi chính là trở về quê cũ để tế bái.
Đã mười lăm năm trôi qua kể từ ngày tộc ta bị diệt, nơi từng là nhà giờ đây cỏ dại mọc um tùm, vậy mà tấm bia mộ dựng năm xưa vẫn sạch sẽ sáng rõ, thậm chí trước mộ còn bày cả lễ quả và rượu nếp.
Khi ta còn đang nghi hoặc, phía sau bỗng nhảy ra một thiếu niên mặc áo đen.
Nhìn thấy ta, y mừng rỡ kêu lên: "A Nghi? Thật sự là nàng sao!"
"Ta sớm đã nghe nói nàng ở Huyền Thiên Tông làm đại sư tỷ, vốn định lên tìm, nhưng ta không có thiên phú tu tiên, mà Huyền Thiên Tông không cho phàm nhân tới gần, nàng lại không xuống núi nên ta chỉ có thể chờ mãi ở dưới chân núi… không ngờ thật sự chờ được nàng rồi!"
Ta ngẩn người tại chỗ, cố moi trí nhớ hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra thiếu niên này là ai, đành hỏi: "Ngươi là ai?"
Lời vừa dứt, khóe môi đang nhếch lên của y lập tức sụp xuống, trông cực kỳ ủ rũ: "A Nghi, nàng lại quên ta sao?"
"Hồi nhỏ chúng ta chơi trốn tìm, nàng chơi xấu, cố ý trốn trong kho thóc, hại ta tìm cả buổi chiều cũng không ra."
"Còn nữa, chúng ta từng chơi trò gia đình, nàng không cho ta làm cha búp bê, cứ bắt ta làm con chó nhỏ, tức ch.ết ta luôn."
Những lời ấy không chỉ khiến ta đỏ mặt, mà còn khơi dậy ký ức đã quên lãng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận