Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TA VỐN LÀ NỮ CHÍNH

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-08-15 13:08:59
Giây tiếp theo, giữa không trung đại điện bỗng hiện ra một khung cảnh.
Đó là góc nhìn của đồng môn Huyền Thiên Tông bị hại.
Trong tầm mắt y, Lục Thanh La dùng tà thuật giải phong ấn của Yêu Vương, sau đó hóa thành bộ dạng của ta giao chiến cùng đồng môn vừa tới. Giữa trận, nàng ta lại lộ nguyên hình. Tuy mọi người không hiểu vì sao nàng ta lại tự báo danh tính, nhưng kẻ có đầu óc đều nhận ra nàng ta mới chính là thủ phạm thật sự.
Những điều mọi người không hiểu, ta lại hiểu rõ.
Lục Thanh La không có cơ hội hấp thu vận khí của ta nên không đủ pháp lực duy trì việc giả dạng ta. Vì thế, giữa chừng nàng ta bị lộ mặt. Bị đồng môn phát hiện, nàng ta dứt khoát gi.ết người diệt khẩu rồi tiện thể đổ hết tội lên đầu ta, một mũi tên trúng hai đích.
Mọi chân tướng đều phơi bày.
Dây thừng trên tay chân ta được cởi ra, ta mặc kệ tứ chi tê cứng, lảo đảo chạy về phía Hạ Vân Chu đang ngã xuống.
Chỉ trong chớp mắt, tóc y đã bạc trắng, sắc máu trên gương mặt tan biến không còn, chỉ sót lại mạch đập yếu ớt.
Lục Thanh La bị áp giải xuống vẫn còn vùng vẫy gào thét: "Không thể nào! Đây nhất định là ảo thuật!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-v-n-l-n-ch-nh&chuong=10]

Các ngươi đều bị lừa rồi!"
Nhưng không ai buồn để ý đến nàng ta, bởi khi một phàm nhân nguyện dùng thọ mệnh để tìm ra chân tướng, mọi lời ngụy biện của nàng ta vào lúc này đều trở nên yếu ớt, vô nghĩa đến cực điểm.
14
Ta đưa Hạ Vân Chu rời khỏi Huyền Thiên Tông.
Phong ấn Yêu Vương liên quan đến cả tam giới, các đại tông môn đều có mặt chứng kiến, lần này Lục Thanh La nhất định phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.
Còn nơi chốn giả dối và ghê tởm này, ta không thể ở lại thêm một khắc nào nữa.
Trước khi đi, Tạ Vô Uyên gọi ta lại, trao cho ta một lá bùa đỏ: "Đây là Trấn Hồn Phù, có thể giữ cho dung nhan hắn mãi không đổi, hồn phách không tan."
Ngừng một lát, người lại nói: "A Nghi, xin lỗi."
Ta không từ chối, nhận lấy lá bùa rồi lập tức dán lên người Hạ Vân Chu.
Ta đưa y trở về nơi quê cũ của chúng ta thuở ban đầu.
Tại đó, ta dựng một căn nhà gỗ, ngoài việc chăm sóc Hạ Vân Chu, ta tìm khắp các đạo sĩ dân gian có thể luyện hồn thuật.
Nhưng sau khi trò chuyện mới phát hiện, cái mà họ tự khoe khoang chẳng qua chỉ là trò lừa bịp, chẳng chịu nổi một lần tra xét.
Ta không bỏ cuộc, bởi thế gian này rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ta tin rằng nhất định sẽ có cách khiến Hạ Vân Chu bình phục.
Đang lúc phiền não, những dòng chữ đã lâu không xuất hiện bỗng kỳ lạ hiện ra.
Khác với trước kia, ta không còn thấy bất cứ câu chữ nào liên quan đến Lục Thanh La.
Toàn bộ màn hình tràn ngập những lời bàn tán về ta.
【Tiểu Quân Nghi thật thảm quá, mỹ nhân thê tử nằm trên giường chỉ được nhìn mà không được ăn, chắc thèm ch.ết mất.】
【Ai bảo chỉ được nhìn không được ăn, tự mình động tay chẳng phải là xong sao.】
【Nữ chính đừng vội, nàng làm nhiều việc thiện thì thê tử sẽ tỉnh lại thôi.】
Ta phải mất một lúc lâu mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật rằng mình đang bị gọi là “Tiểu Quân Nghi”.
Và cũng nhận ra mình đã trở lại làm nữ chính.
Trong nguyên tác, nữ chính có nhiều mối dây dưa tình cảm với không ít nam nhân.
Ta đưa mắt nhìn Hạ Vân Chu đang nằm trên giường, suy nghĩ trầm ngâm.
Nếu đã vậy thì dung mạo tuyệt mỹ này hẳn cũng có liên quan đến ta rồi.
Biết chắc Hạ Vân Chu sẽ tỉnh lại, ta liền mạnh dạn làm điều mà ta luôn muốn, sáng lập một tông môn mà cả phàm nhân cũng có thể đứng vững.
Để những người không có linh căn, khi đối mặt với yêu ma, cũng có khả năng tự bảo vệ bản thân.
Hành động này rất táo bạo, bởi trong giang hồ, các tông môn chỉ thu nhận đệ tử có linh căn.
Nhưng hiệu quả lại vô cùng rõ rệt.
Dân thường đã chịu khổ vì yêu ma quấy nhiễu từ lâu, nghe tin có tông môn nguyện thu nhận phàm nhân, liền ùn ùn kéo đến báo danh.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, “Phàm Nhân Tông” đã tụ tập được mấy ngàn đệ tử.
Họ gồm cả nông phu, thợ thủ công, thư sinh, thậm chí có cả phụ nữ, lão bà và trẻ con. Trong mắt mỗi người đều ánh lên tia sáng hy vọng, như thể đã tìm thấy dũng khí để đối kháng với yêu ma.
Ta đứng trên đài cao, nhìn xuống biển người tấp nập phía dưới, trong lòng dâng trào một niềm xúc động khó tả.
Thế gian này vốn dĩ không nên tồn tại những thứ cao không thể với tới. Vạn vật lấy từ dân, dùng cho dân, mới là thiên đạo chân chính.

Bình Luận

0 Thảo luận